Ân Sủng Của Tạo Hoá


"Quả nhiên là tay trái của chị bị thương."
Trì Ngộ thấy rõ cơn đau đột ngột khiến Nhiễm Cấm nhíu chặt lông mày khi nàng chống tay vào tường, lúc này cô cũng không dám dùng sức, chỉ đỡ cánh tay trái của nàng để tránh cho nó khỏi bị va đập đau đớn.
Giọng Trì Ngộ mềm mại như lông hồng, uyển chuyển nhẹ nhàng đáp bên tai Nhiễm Cấm, như có như không khiến cả người nàng đỏ bừng, nóng rát.
Nhiễm Cấm nhớ đến buổi tối ở trong căn hộ của mình, trên hành lang, trên sô pha, nàng cùng Trì Ngộ triền miên bên nhau, lập tức bừng tỉnh, ấn tay phải lên vai Trì Ngộ, nương theo cơ thể cô để kéo ra khoảng cách giữa hai người, đứng vững.
Ánh mắt Trì Ngộ lặng lẽ rơi vào cánh tay phải của nàng, hôm nay Nhiễm Cấm vẫn mặc áo dài tay, khuy măng sét vẫn được cài cẩn thận như mọi khi, cúc áo chắc chắn.
"Trì tiểu thư." Nhiễm Cấm không nhìn cô, ánh mắt dừng ở nơi khác, chỉ để cho cô một bên gò má trắng như sứ, "Có chuyện gì sao?"
Trước khi đến đây, Trì Ngộ đã nghĩ Nhiễm Cấm sẽ dùng thái độ lạnh băng để đối diện với mình, nhưng khi nghe thấy ba chữ "Trì tiểu thư" Nhiễm Cấm chưa từng sử dụng này, Trì Ngộ vẫn cảm thấy tim mình nhói đau.
Nhiễm Cấm không nhìn thẳng Trì Ngộ, nhưng có thể thấy được vẻ buồn bã mất mát trên khuôn mặt cô từ hình ảnh phản chiếu của tấm kính trong hành lang.
Nhiễm Cấm chịu đựng cơn đau buốt lòng, bình tĩnh nói với vệ sĩ phía sau: "Các anh đi nghỉ đi."
Vệ sĩ liếc qua Trì Ngộ, xuống lầu.
Chỉ có hai phòng trên tầng cao nhất của khách sạn này, một phòng là Nhiễm Cấm đặt, một phòng là Trì Ngộ đặt.
Giờ phút này, trên hành lang yên tĩnh chỉ có hai người họ, nơi đây không còn ai quấy rầy.
"Em biết gần đây chị vẫn cùng Khoa học kỹ thuật Tinh Hàng tranh đoạt quỹ đạo Mặt trăng mới, tuy không biết tại sao chị lại chấp nhất với việc độc quyền quỹ đạo Mặt trăng như vậy, nhưng em đã đệ trình độ chính xác mới nhất của quỹ đạo, chỉ quỹ đạo nào đạt tới độ chính xác này mới có thể thông tàu thuyền mà không cần xét duyệt.

Hy vọng là có thể giúp được chị.

Chị thêm WeChat của em lại được không? Em sẽ gửi tài liệu cho chị.

Sau khi gửi xong thì chị muốn chặn em cũng được."
Giọng nói khàn khàn của Trì Ngộ chảy xuôi giữa hành lang yên tĩnh, toàn bộ hành lang và khứu giác của Nhiễm Cấm đều bị hương thơm của cô chiếm giữ.
Chỉ cần Trì Ngộ tới gần, thì dù có bao nhiêu lớp nguỵ trang đi nữa cũng bị tín hiệu của sự xúc động phá vỡ.
Nhiễm Cấm không dám hô hấp, thậm chí, nàng còn hơi sợ hãi hơi thở của Trì Ngộ.
Vì muốn nhanh chóng kết thúc mọi chuyện, Nhiễm Cấm lấy di động ra, mở WeChat tìm tên Trì Ngộ, đưa cô khỏi danh sách chặn.
Trong suốt quá trình không ai lên tiếng, sự tĩnh lặng như thể giữa thế gian chỉ còn lại hai người.
Nhưng Nhiễm Cấm biết, ánh mắt của Trì Ngộ đang dừng lại trên má nàng, trên những đầu ngón tay nàng, và luôn đi theo nàng.
Không được......

Cảm giác muốn hắt xì khiến thần kinh nàng căng chặt, Nhiễm Cấm sắp mất khống chế.
Trì Ngộ dường như cảm nhận được sự ngượng ngùng của nàng, đột nhiên chuyển dời tầm mắt, lặng lẽ lùi bước, biến mất trong dư quang của Nhiễm Cấm.
Sự động tình tan rã trong tích tắc, Nhiễm Cấm khống chế được cái hắt xì này.
Nhưng hành động chu đáo của Trì Ngộ lại khiến quả tim Nhiễm Cấm càng trở nên nóng hơn.
Sau khi Trì Ngộ được ra khỏi danh sách chặn, cô đứng cách xa nàng hai bước nói tiếng "Cảm ơn", sau đó gửi tài liệu cho nàng.
"Còn có việc gì khác à?" Nhiễm Cấm nhìn từng giọt mưa lướt trên tường kính, cả thế giới như bị hoà tan.
"Chị đã đi bác sĩ kiểm tra tay trái chưa?" Trì Ngộ lo nàng không quan tâm đến bản thân, lại không dám nhìn nàng, sợ sẽ khiến nàng bối rối, đành nhìn xuống mũi chân mình mà nói chuyện.
Nhiễm Cấm im lặng, đè xuống cảm giác chua xót nơi chóp mũi, sau khi xác định trong lời của mình không có cảm xúc mới nói: "Kiểm tra rồi, nghỉ ngơi một thời gian sẽ ổn."
"Sao lại bị thương vậy, nói với em được không?"
Trì Ngộ cẩn trọng ngôn từ khiến Nhiễm Cấm khó chịu lạ thường.
Nhiễm Cấm xoay người đưa lưng về phía cô: "Không liên quan gì đến em, nếu không có việc gì thì tôi đi đây."
Nhiễm Cấm đi về hướng phòng mình, nghe thấy nhịp thở của Trì Ngộ phía sau có chút không ổn.
Nàng hơi nghiêng người khi sắp bước vào cửa, thấy Trì Ngộ dùng thẻ phòng quẹt vào cánh cửa ở cuối hành lang, tay cô đặt trên tay nắm cửa hồi lâu nhưng không đẩy ra.
Trì Ngộ đang dùng tay đè lên bụng mình, sắc mặt trắng bệch.
Nhiễm Cấm vừa nhìn đã hiểu, tại sao vừa rồi khi nói chuyện, giọng Trì Ngộ lại mềm nhẹ như vậy, nhịp thở cũng không như bình thường.

Em ấy đang bị đau dạ dày.
Trước khi Trì Ngộ ra nước ngoài, Nhiễm Cấm luôn giám sát chế độ ăn uống của cô, mặc dù cô không phải là người ăn uống, sinh hoạt quá quy luật nhưng vẫn phát triển khoẻ mạnh, không có bệnh tật gì.
Nhưng sau khi ra nước ngoài, Nhiễm Cấm không cách nào theo sát bên cạnh cô, mặc dù ngày nào cũng dặn dò cô ăn cơm ba bữa, nghỉ ngơi điều độ, nhưng khi Trì Ngộ nhìn thấy tin nhắn của Nhiễm Cấm thì thường đã qua giờ cơm.
Áp lực từ học tập và công việc tăng cao khiến Trì Ngộ mắc bệnh đau dạ dày.
Sau khi Nhiễm Cấm biết liền giục cô đi khám bác sĩ, Trì Ngộ cảm thấy nàng chuyện bé xé to, cộng thêm quá mức bận rộn nên chỉ qua loa có lệ với nàng, cuối cùng, Nhiễm Cấm cũng không nhắc đến việc đi khám nữa.
Sợ Trì Ngộ còn nhỏ không biết cách chăm sóc bản thân, Nhiễm Cấm khắp nơi tìm thuốc cho cô, nghiên cứu đủ loại thuốc khác nhau cùng những tác dụng phụ, sau đó gửi cho Trì Ngộ một danh sách dài các loại thuốc cùng với bản viết tay của mình về những việc cần lưu ý, tất nhiên là lén gửi đi.

Sau khi uống thuốc Nhiễm Cấm gửi cho, dạ dày không đau nữa, càng khiến Trì Ngộ cậy vào tuổi trẻ của mình, tiếp tục sinh hoạt không quy luật như cũ.

Nhưng nhờ có Nhiễm Cấm đuổi theo sau mông ngàn dặn vạn dò, cuối cùng bệnh đau dạ dày của cô cũng không tái phát.
Mấy hôm trước Trì Ngộ đã cảm thấy dạ dày mình không ổn, nhưng chỉ dùng thuốc ấn xuống.

Trong những ngày này, vì gấp rút sửa lại độ chính xác của quỹ đạo Mặt trăng, giúp đỡ Nhiễm Cấm, Trì Ngộ lại tăng ca trễ, khi đói không chịu được mới tìm chút gì ăn tạm.

Nhu cầu ăn uống của cô đã rơi xuống mức thấp nhất, ăn cơm, uống nước chỉ để tồn tại.
Lúc này, dạ dày bắt đầu làm loạn, không sao, Trì Ngộ nói với chính mình, mình có đem thuốc theo, uống vào sẽ tốt thôi.
Nhưng sao càng lúc càng chóng mặt thế này?
Hành động quẹt thẻ phòng của Nhiễm Cấm đột nhiên dừng lại.
Nhớ lại nhiệt độ cơ thể của Trì Ngộ khi nắm tay nàng, nóng quá.
Trên người Tiểu Ngộ vẫn còn ngửi thấy mùi ẩm ướt của nước mưa, hay là bị sốt rồi?
Nhiễm Cấm thấy Trì Ngộ chậm chạp mở cửa, hai mắt híp lại, hai bên thái dương của mái tóc cột đuôi ngựa ướt đẫm mồ hôi, cô dần chuyển bước vào trong.

Nhiễm Cấm lập tức lặng lẽ lại gần, dùng mũi chân chặn lại khi cánh cửa sắp đóng.
Xuyên qua khe cửa, nàng thấy Trì Ngộ không quay đầu lại, có lẽ cô không phát hiện được Nhiễm Cấm đi theo sau.
Trì Ngộ yếu ớt bước đến sô pha, đổ người lên đó, không nhúc nhích nữa, chỉ có tấm lưng vẫn đang nhấp nhô, bàn tay ấn vào giữa ngực, có vẻ như vô cùng đau đớn.
Ba lô của Trì Ngộ được đặt ở đầu giường ngủ, đây là phòng kép, lúc này cô đang nằm trên sô pha trong phòng khách, tập trung tinh thần chống lại cơn đau bụng và cơn sốt khiến cô choáng váng, không còn sức để về phòng ngủ lấy thuốc.
Thậm chí, cô còn không biết mình ngủ say từ bao giờ.
......
"Không có gì quá nghiêm trọng.

Truyền hết chai thuốc này sẽ hạ sốt thôi."
Bác sĩ Lâm quay đầu nói với Nhiễm Cấm vẫn luôn đứng ở cửa: "Bệnh dạ dày phụ thuộc vào chế độ ăn uống, thuốc thang chỉ là biện pháp tạm thời."
"Em ấy ngủ rồi sao?"
"Ừm......" Bác sĩ Lâm quan sát Trì Ngộ, nói, "Bây giờ cô ấy vẫn còn sốt, ngủ rất sâu, hẳn là sẽ không sớm tỉnh lại."
Nhiễm Cấm gọi bác sĩ riêng của Trì gia tới xem bệnh cho Trì Ngộ, không quá đáng ngại, Nhiễm Cấm hơi yên tâm một chút.
Bác sĩ Lâm hỏi Nhiễm Cấm còn việc gì khác không, Nhiễm Cấm lắc đầu: "Cảm ơn bác sĩ Lâm."
Ý là cô có thể đi được rồi.

Trước khi đi, ánh mắt bác sĩ Lâm dán vào cánh tay trái của Nhiễm Cấm, hỏi nàng: "Tay của Nhiễm tiểu thư dạo gần đây thế nào rồi? Có bị tái nhiễm* không?"
(*Nhiễm trùng lại.)
Đầu ngón tay của Nhiễm Cấm vì câu nói này mà giật giật khó kiểm soát.
Vết thương chưa lành lại bị rạch ra, thậm chí trực tiếp dùng tay moi ra miệng vết thương vừa hơi khép lại, đây là cảnh tượng thường diễn ra trong sáu năm qua tại Trì gia.
Trì Lý siết chặt tay nàng, nhìn từng dòng máu đỏ tươi chảy dọc theo làn da trắng nõn, đỏ trắng đan xen, rực rỡ chói mắt.
Nhiễm Cấm bị đè vào tường, hai tay bị kéo cao, đầu rũ xuống, lặng im, cũng không kêu đau một tiếng, giống như trời sinh ra nàng đã không biết đau.

"Đau không?" Câu hỏi của Trì Lý cũng không phải là quan tâm đến cảm thụ của nàng, dù sao thì người đang tra tấn nàng lúc này chính là Trì Lý.
"Máu của cô cũng có màu đỏ ha, công nghệ hiện đại tuyệt vời thật." Trì Lý bóp cằm nàng, bắt nàng ngẩng đầu lên.
Sắc mặt Nhiễm Cấm không tốt lắm, trên trán có một lớp mồ hôi mỏng, đôi môi vì đau đớn mà bị nàng cắn nát.
"Phải luôn nhớ rõ bản thân mình là ai, đối với cô, với tôi hay với Tiểu Ngộ đều tốt." Trì Lý hất cánh tay của nàng ra, tháo đôi găng tay dính máu, ném vào thùng rác, vẫn còn thấy ghê tởm, đi đến phòng vệ sinh rửa tay.
Hai ngày sau lần đó, lại bởi vì việc Nhiễm Cấm lén đưa thuốc cho Trì Ngộ bị Trì Lý phát hiện, miệng vết thương lần nữa bị Trì Lý phá nát.
Con chip giấu trong cánh tay phải đã ngủ đông, trước khi tới Trì gia, nàng định tháo ra, kết quả là vết thương quá sâu, hơn nữa hoàn cảnh sinh hoạt quá kém, lại bởi vì sợ bại lộ thân phận mà không dám đến bệnh viện, gây ra nhiễm trùng, cánh tay phải suýt chút nữa bị tàn tật.
May mà có người cho nàng một số tiền để nàng chữa trị, cứu được cánh tay.
Sau đó, nàng vẫn luôn vì người này mà bán mạng.
Sau khi bị đưa tới Trì gia, lúc đầu Trì Lý không cho nàng xoá sẹo.
"Các cô dù sao cũng là người nhân bản, phải có khác biệt với con người chúng tôi chứ." Trì Lý nói, "Nếu không, tôi cũng bị nhầm lẫn thì biết làm sao?"
Khi đó, Nhiễm Cấm luôn xem Trì Lý là ân nhân, nói gì nghe nấy.
Lúc ấy, chỉ thỉnh thoảng Trì Lý mới đánh Nhiễm Cấm để uốn nắn nàng sắm vai "Nhiễm Cấm" cho tốt, những vết thương kia cũng chỉ là vết thương nhẹ, và tuy phải làm việc rất nhiều nhưng nàng cũng học hỏi được nhiều, Nhiễm Cấm cảm kích Trì Lý từ tận đáy lòng.

Nhưng sau khi Trì Lý phát hiện Nhiễm Cấm thầm thích Trì Ngộ, tất cả đã thay đổi.
Miệng vết thương ở cánh tay phải chưa bao giờ lành lặn, bị nhiễm trùng hết lần này hết lần khác, đều là do bác sĩ Lâm chữa trị.
Vì thế, có lần bác sĩ Lâm đã kiến nghị với Trì Lý, tần suất ra tay nên giãn ra một chút, nếu không, sẽ rất phiền phức nếu tay phải của Nhiễm Cấm nhiễm trùng nghiêm trọng hơn.
Cũng bởi vì kiến nghị này, cô ấy bị Trì Lý khấu trừ hết hai tháng tiền lương, sau đó không dám nhiều lời nữa.
Mỗi lần Trì Lý nắm lấy cánh tay nàng, là một lần khiến nàng tuôn máu.
Điều này đã trở thành phản xạ có điều kiện của Nhiễm Cấm.
Chỉ cần cánh tay phải bị giữ lại, nàng sẽ lo lắng cố thoát ra, đó đều là những lời cảnh cáo của Trì Lý, là bài học ghim chặt trong tâm trí nàng.

Sau khi Trì Lý qua đời, miệng vết thương trên cánh tay phải của Nhiễm Cấm dần được khép lại, và để hoàn toàn trở thành Nhiễm Cấm, dấu vết bên ngoài cũng hoàn toàn bị xoá bỏ.
Thế nên, Trì Ngộ mới nhìn thấy cánh tay trắng nõn, trơn bóng.
Nhưng dưới làn da tưởng chừng nguyên vẹn hoàn mỹ kia, luôn tồn tại nỗi đau không thể nào khép miệng.

Đến tận hôm nay, Nhiễm Cấm vẫn không cách nào mặc áo ngắn tay.
Trong một phút giây nào đó, cánh tay phải sẽ bất chợt nhói lên, cơn đau khắc ghi vào xương cốt của nàng, nhấn mạnh thân phận của nàng, cùng cái cách mà nàng đi đến thế giới này.
Lời nguyền đó vẫn luôn cắm chặt vào tim nàng, dung nhập vào máu nàng, không thể nào quên.
Ánh mắt Nhiễm Cấm tĩnh lặng, nói với bác sĩ Lâm: "Không còn nhiễm trùng nữa, cảm ơn cô."
Mặc dù ngoài miệng nói cảm ơn, nhưng bác sĩ Lâm không nhận thấy chút biết ơn nào từ ngữ điệu và vẻ mặt của nàng.
Bác sĩ Lâm nhìn qua cặp kính, âm thầm quan sát Nhiễm Cấm.
Nàng vẫn không vui không buồn như trước, sóng mắt bình lặng, không thể nhìn thấu nội tâm nàng.
Bác sĩ Lâm đi rồi, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.
Nhiễm Cấm chỉnh điều hoà đến nhiệt độ thoải mái nhất, thấy Trì Ngộ nằm trên sô pha, chăn bông nàng đắp lên trước đó đã trượt xuống một nửa, nàng đi tới đắp lại.
Vừa mới phủ lên, Trì Ngộ khó chịu hừ một tiếng.
Cô đang cởi từng cúc áo, dường như mồ hôi nhễ nhại khiến người cô nhớp nháp, khó chịu.
Trì Ngộ luôn thích sạch sẽ, không đi tắm sẽ không cách nào ngủ được, Nhiễm Cấm luôn ghi tạc trong lòng.
Chỉ sợ bây giờ rất khó chịu..

truyện đam mỹ
Nhiễm Cấm thấy cô ngủ thật sâu nên đi lấy khăn và nước ấm, lặng lẽ cởi cúc áo của cô, luồn khăn vào, nhẹ nhàng chà lau.
Lau lên khuôn mặt xinh đẹp, chiếc cổ thanh tú, thân thể mềm mại......
Lông mi cong dày khẽ rung động, Trì Ngộ say ngủ ở ngay trước mắt, lòng bàn tay của Nhiễm Cấm chỉ cách da thịt nóng bỏng của cô một lớp khăn lông mỏng manh.
Ánh mắt Nhiễm Cấm lấp loé, không dám tiếp tục nhìn Trì Ngộ.
Sau khi lau đi lớp mồ hôi dính dấp khó chịu giúp Trì Ngộ, Nhiễm Cấm định rời đi, nhưng bị Trì Ngộ nắm lại góc áo.
Nhiễm Cấm hoảng hốt, đang định thốt ra cái cớ đã nghĩ sẵn từ trước, lại phát hiện căn bản là Trì Ngộ không tỉnh.
Trì Ngộ nhắm hai mắt, đang nói mơ.
"Chị Tiểu Nhiễm......" Khoé mắt Trì Ngộ lấp lánh ánh nước, lông mày rũ xuống, như đang chìm trong một giấc mơ buồn rười rượi, "Về nhà với em được không......"
Lòng Nhiễm Cấm phất qua một trận run rẩy vì xưng hô này, tim nàng như bị ai đó tàn nhẫn vặn xoắn.

Nàng muốn đẩy tay Trì Ngộ ra lần nữa, nhưng rồi lại không nhẫn tâm.
Nên rời khỏi đây, nhưng nàng không thể bước đi.
Nhiễm Cấm cúi người, khẽ khàng mà ôm Trì Ngộ, vỗ về cô.
Ít nhất cũng giúp em ấy vượt qua cơn ác mộng này đi.
Trì Ngộ dường như cảm nhận được cái ôm quen thuộc, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trong ngực Nhiễm Cấm, làm sục sôi quả tim nàng..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui