Ân Sủng Của Tạo Hoá


Nhiễm Cấm nhắm hai mắt, nằm trên ghế dựa, nghiêng đầu ra khỏi lưng ghế.



Đầu ngón tay Trì Ngộ khẽ luồn vào mái tóc đen dày mượt, vẩy nhẹ để luồng gió nóng từ máy sấy thổi bay hơi nước ẩm lạnh trên tóc nàng.



Khi bác sĩ Lâm đến, Nhiễm Cấm đã thiếp đi một cách thoải mái dưới sự phục vụ của Trì Ngộ, có một lần nàng thức tỉnh trong chốc lát thấy Trì Ngộ đang giúp mình đo nhiệt độ.



Bác sĩ Lâm truyền dịch cho nàng, Trì Ngộ cảm thấy ghế hơi cứng, nằm ở đây chắc chắn sẽ không thoải mái, vì vậy cô nghiêng người về phía nàng hỏi:

"Chị Nhiễm, em ẵm chị lên giường nha?"

Nhiễm Cấm nhíu mày, đứng dậy với giọng nói yếu ớt: "Chị tự đi."

Trì Ngộ thật sự muốn bế nàng, nhưng thấy nàng ngủ trong chốc lát tựa hồ cũng khôi phục được một ít, có thể tự mình đi được.

Bác sĩ Lâm vẫn còn ở đây, Trì Ngộ lại ẵm nàng thì có vẻ quá mức thân mật.



Sợ Nhiễm Cấm đứng dậy bị té ngã, Trì Ngộ đứng bên cạnh chú ý từng hành động của nàng.



Nhiễm Cấm tự mình di chuyển đến giường một cách an toàn, bác sĩ Lâm giúp nàng đâm kim và treo bình lên.



"Nhị tiểu thư, tôi ở đây trông coi Nhiễm tiểu thư, cô nghỉ ngơi đi." Sợ quấy rầy Nhiễm Cấm nghỉ ngơi, bác sĩ Lâm đứng nói chuyện với Trì Ngộ ở cửa.



Trì Ngộ khẽ cười nói: "Không cần đâu, tôi sẽ ở đây trông, tí nữa đổi bình dịch luôn, cô đi nghỉ đi, có việc gì tôi sẽ gọi cho cô."

Là một bác sĩ riêng, bác sĩ Lâm có nhãn lực rất tốt, tất nhiên sẽ không kiên trì ở lại, dì Tô đưa cô đến phòng dành cho khách để nghỉ ngơi.



Trong phòng lại chỉ còn lại hai người, Trì Ngộ và Nhiễm Cấm.



Trì Ngộ về phòng cầm một quyển sách đến, ngồi vào ghế sô pha cạnh giường Nhiễm Cấm.



Nhiễm Cấm còn tưởng cô sẽ về phòng mình ngủ, không ngờ lại vòng trở lại.



Trong cơn mê man, nghe được âm thanh bị đè ép, mở mắt ra thấy ngọn đèn sàn hắt lên nửa gương mặt sáng trong của Trì Ngộ.



"Tiểu Ngộ? Sao em không ngủ? Trễ lắm rồi." Giọng nói của Nhiễm Cấm rất mơ hồ, hầu như chỉ toàn giọng gió.



"Em không buồn ngủ, chị còn phải đổi bình truyền nữa." Trì Ngộ dựa lưng vào sâu hơn trong ghế, tay lật một trang sách, "Dạo này bận quá, nhiều cuốn sách muốn đọc mà lại không có thời gian, tranh thủ lúc này đọc cho hết.

Chị cố gắng ngủ đi, ngủ một giấc thức dậy sẽ khoẻ thôi."

Có Trì Ngộ ngồi bên cạnh, tuy rằng Nhiễm Cấm đau đầu đau họng, nhưng rõ ràng lại có cảm giác an toàn vì được bảo vệ.



Nhưng mà, mặc áo choàng tắm lại còn bọc mình trong chiếc chăn bông thật sự không thoải mái chút nào.



Nàng liếc nhìn bộ áo ngủ được đặt một bên.



Trì Ngộ nhanh chóng nhận ra ý tứ của nàng từ ánh mắt kia.



"Muốn thay áo ngủ à?" Trì Ngộ đặt sách lên tủ đầu giường.



"Chị tự làm......" Nhiễm Cấm vùng ra khỏi chăn.



Trì Ngộ nhẹ nhàng ấn mu bàn tay nàng xuống: "Người bệnh ngoan ngoãn nằm yên được không? Em đi lấy cho."

Trì Ngộ đặt bộ đồ ngủ trước mặt nàng, nhìn nàng nhấc chăn, vì một bàn tay bị truyền dịch nên chỉ có thể dùng tay trái, trông vô cùng khó khăn.




Trì Ngộ định nói "Em thay giúp chị".



Trước kia cũng không phải cô chưa từng giúp Nhiễm Cấm thay quần áo.



Khi Nhiễm Cấm vừa mới đến Trì gia, sống một mình trên gác mái.



Lúc đó chị gái cô không có thời gian chăm sóc nàng, nhờ bác sĩ Lâm qua đây xem vết thương, nếu Trì Ngộ tan học sớm nhất định sẽ tới xem thử chị gái lạ mặt hôm nay có xuống giường được không.



Ngày ấy vết thương ở chân của Nhiễm Cấm rất nghiêm trọng, trên lưng cũng chằng chịt vết thương cũ mới.



Không những không thể xuống giường, mà lúc nằm cũng đau, chỉ có thể nằm sấp.



Vì miệng vết thương nên Nhiễm Cấm không thể tắm rửa, vết bùn đất trên người nàng là do Trì Ngộ bưng tới một chậu nước ấm, từng chút một giúp nàng nhẹ nhàng chà lau sạch sẽ, những lọn tóc bị thắt lại cũng do Trì Ngộ mở ra.



"Đau không?" Mỗi lần lau người cho Nhiễm Cấm, Trì Ngộ đều hỏi nàng, "Em chưa từng chăm sóc người bệnh, càng chưa từng thấy người đầy vết thương như chị, không biết dùng sức thế nào, có thể sẽ làm hơi mạnh tay, nếu không thoải mái thì cứ nói với em nha."

Nhiễm Cấm dơ bẩn cùng cơ thể đầy máu không rõ nguyên nhân, được Trì Ngộ gột rửa từng chút một, dần lộ ra khuôn mặt nhỏ trắng nõn và đôi mắt sáng trong.



"Không đau." Nàng dùng giọng khàn khàn trả lời, "Cảm ơn em......

Tiểu Ngộ."

Trì Ngộ không nghĩ tới nàng có thể nhớ rõ tên mình, còn tưởng nàng không mở miệng thì căn bản không nghe thấy gì cả.



"Chị nói xem chân chị bị thương nghiêm trọng như vậy, ngày đầu tiên về nhà còn đứng mãi trong phòng khách." Trì Ngộ giúp nàng thay chậu nước thứ hai rồi ném một chiếc khăn mềm vào.



"Cũng đúng, nhìn chị trở thành bộ dạng gì rồi, nếu là em nhất định sẽ khóc dậy trời dậy đất, vậy mà chị có thể không kêu một tiếng, đúng là sức chịu đựng thật tốt."

Đuôi mắt Nhiễm Cấm thấp thoáng ý cười, nhưng nàng không dám cười lên, sợ miệng vết thương rách ra khiến nàng không kiềm chế được mà kêu đau trước mặt Trì Ngộ.



Nàng không muốn làm người luôn đối tốt với nàng dù không biết thân phận thật sự này lo lắng, vậy nên vẫn luôn chịu đựng.



Nhưng nàng đã đến Trì gia vài ngày, mặc dù có Trì Ngộ chăm sóc thì quần áo dơ mặc trên người đã bắt đầu bốc mùi, không thay không được, nàng không muốn ám mùi vào Trì Ngộ.



Trì Ngộ đưa bộ áo ngủ mới mua chưa mặc cho Nhiễm Cấm: "Bộ đồ ngủ này siêu mềm, mặc thích lắm, động vào miệng vết thương có lẽ cũng không thành vấn đề.

Để em thay cho chị."

Nhiễm Cấm hơi thẹn thùng, muốn tự mình thay.



Lúc ấy chỉ mới lần đầu gặp gỡ, hoàn toàn không biết sau này Nhiễm Cấm sẽ trở thành chị dâu của mình, Trì Ngộ nhìn nàng tự xoay người còn phải cắn chặt răng, không muốn để nàng tiếp tục phí sức, ôm eo nàng nói:

"Chị ôm cổ em, em ẵm chị lên."

Nhiễm Cấm ngửi được mùi hương trên cơ thể cô, lại càng sợ mình làm bẩn Trì Ngộ như nhuỵ hoa non mềm, liền tránh ra sau.



Trì Ngộ tưởng nàng không có sức giữ, lại càng ôm chặt hơn, đỡ nàng ngồi dậy.



"Ngồi được không?" Trì Ngộ quỳ một gối trên mặt giường, ánh mắt sáng ngời mang theo vẻ đau lòng, hỏi Nhiễm Cấm.



Nhiễm Cấm từ thắt lưng đến chân đều đau như kim châm, nguyên nhân là do nàng nhảy từ trên cao xuống, nhưng không nói với Trì Ngộ, chỉ cắn môi lắc đầu.



Trì Ngộ cười thành tiếng: "Nhìn chị kìa, mặt mũi tái nhợt còn cố cố chịu đựng nữa.

Nhanh, giơ tay lên, mình thay đồ nhanh thì chị không phải chịu khổ nữa, xong rồi em ôm chị nằm trở lại."

Nhiễm Cấm còn chưa kịp xấu hổ đã bị Trì Ngộ nâng cánh tay lên, sau đó chiếc áo dơ bị cởi qua đầu.




Nhiễm Cấm không biết tại sao tim mình lại đập nhanh như vậy khi đối diện với cô bé này.



Nhưng Trì Ngộ lại rất chuyên tâm, cũng không nhìn nàng nhiều, nhanh chóng mở nút áo ngủ rồi mặc vào cho nàng: "Nào, duỗi tay ra."

Dù bị đau, Nhiễm Cấm cũng lập tức giơ tay, nhanh chóng mặc áo ngủ vào.



"Thoải mái không?" Trì Ngộ còn chu đáo giúp Nhiễm Cấm cài nút áo, cúi người chống hai tay bên eo nàng, chờ được khen.



"Thoải mái......" Nhiễm Cấm thì thầm, sau khi nói xong có lẽ cảm thấy mình vừa dùng giọng điệu kỳ lạ nói một câu kỳ lạ, âm thầm đỏ mặt.



Trì Ngộ cũng không hề nghĩ theo phương diện khác, lấy quần tới: "Thoải mái là tốt rồi, nào, duỗi chân ra, quần......"

"Chị tự làm được!" Nhiễm Cấm lập tức nắm lấy quần, thề thốt rằng mình có thể tự làm.



Trì Ngộ nhìn nàng vất vả mặc quần ngủ, đau đến đầu đầy mồ hôi, hai bên tai và má đỏ bừng, nghĩ là nàng đang cố nhịn đau.



Đã sáu năm trôi qua kể từ chuyện đó, Trì Ngộ không biết tâm trạng Nhiễm Cấm thay đổi như thế nào sau khi tới Trì gia, nhưng cô biết rằng hôm nay, sáu năm sau, mình không thể thay đồ ngủ cho nàng được nữa.



Vậy nên cũng không thể nói câu "Em thay giúp chị" ra miệng.



Bây giờ nghĩ lại, vì khi đó không để ý đến bí mật trên cổ tay Nhiễm Cấm, nên không thể so sánh với ký ức.

Huống chi ngày ấy Nhiễm Cấm thương tích khắp người, còn chưa làm phẫu thuật xoá sẹo, cũng không có gì lạ nếu trên cổ tay nàng có gì đặc biệt.



Trì Ngộ nhìn Nhiễm Cấm dưới lớp chăn bông, gian nan dùng một tay kéo đai lưng áo choàng tắm, hành động tưởng như kín đáo này ngược lại càng có vẻ táo bạo, dễ khiến người ta tưởng tượng.



Cảnh hôn Nhiễm Cấm đột nhiên tràn vào tâm trí Trì Ngộ, khi liên hệ với những hình ảnh cô nhìn thấy lúc này, lại càng có tác động sâu hơn.



Cô muốn làm dịu đi cơn đau của mình.



Tai bị ù đi, ngực Trì Ngộ phập phồng, để lại một câu "Em đi ra ngoài một chút" rồi nhanh chóng ra khỏi phòng, đi thẳng đến sân sau.



Mưa đã tạnh, đứng giữa đêm đông lạnh giá trong bộ quần áo mỏng manh, cái lạnh nhanh chóng thấm vào da thịt khiến Trì Ngộ bình tĩnh lại.



Mình đang nghĩ cái gì vậy?

Trì Ngộ hít sâu, để không khí lạnh tràn vào hai lá phổi.



Trì Ngộ nói với bản thân —— chưa kể đến việc còn chưa tìm ra sự thật trong vụ án của chị hai, dù cho Nhiễm Cấm vô tội, thì mình và chị ấy cũng không thể nào.



Mình và chị ấy......



Đứng dưới bức rèm sao, Trì Ngộ thở ra một làn khói trắng.



Nhìn về phía chân trời, những tinh tú xa xăm dường như đều là đôi mắt của chị gái cô.



Hôm sau khi Nhiễm Cấm tỉnh dậy, cơn sốt đã giảm.




Sau khi thay đồ ngủ của Trì Ngộ vào đêm trước, nàng nhanh chóng chìm vào giấc ngủ sâu, không hay biết bình dịch được thay vào lúc nào.



Khi tỉnh lại, nàng vẫn còn hơi nhức đầu, bác sĩ Lâm đo nhiệt độ, thấy thân nhiệt của nàng đã trở lại bình thường.



Đây là giấc ngủ ngon nhất mà nàng có được trong quãng thời gian này, bây giờ nàng hơi đói bụng.



Ra khỏi phòng, trên đường đến phòng bếp nàng đi ngang qua một chiếc gương soi toàn thân.



Nếu là ngày thường, nàng sẽ không soi mình trong gương, nhưng giờ phút này, nàng đang mặc bộ quần áo ngủ rộng rãi của Trì Ngộ, ống quần quệt xuống mu bàn chân.



Áo ngủ lớn hơn một số lại có cảm giác quen thuộc khiến nàng có ảo giác mình đang trong một mối quan hệ thân mật.



Nhiễm Cấm ngắm mình trong gương một lúc rồi bước đến phòng ăn, dì Tô đã chuẩn bị bữa sáng sẵn sàng.



Nhiễm Cấm kéo ghế ngồi xuống, quay đầu lại nhìn hướng lầu ba, hỏi: "Tiểu Ngộ đâu?"

"Nhị tiểu thư ra ngoài từ sớm, còn có vẻ rất vội." Dì Tô nói.



Nhiễm Cấm lấy điện thoại ra xem, tất cả đều là việc của công ty, không thấy tin nhắn WeChat của Trì Ngộ.



Chuyện gì mà gấp vậy chứ? Mới có tám giờ sáng, tối qua còn trằn trọc cả buổi, không biết mấy giờ em ấy đã phải dậy rồi?

Lúc này Trì Ngộ đã tới sân bay, đang ở nhà ga quốc tế, bốn mươi phút nữa chuyến bay của cô sẽ cất cánh.



Tối qua cô không cách nào ngủ được, lúc rạng sáng nhận được email từ FPIU, hỏi khi nào cô có thể quay lại.



Cô là trụ cột trong dự án này, lại còn đi lâu như vậy, hẳn là dự án đang tiến triển không thuận lợi.



Công ty không nhắc nhở mỗi ngày coi như đã là rất tinh tế, cô cũng không thể vô trách nhiệm như vậy, cần phải trở về đưa ra một lời giải thích.



Trì Ngộ không nói với Nhiễm Cấm cô đi đâu, chỉ gửi một email bàn giao cho Tiểu Trương, ít nhất cũng đảm bảo công việc của Nhiễm Cấm sẽ không bị ảnh hưởng khi cô vắng nhà.



Thông qua Tiểu Trương, có lẽ Nhiễm Cấm cũng biết là mình trở về.



Buổi sáng Trì Ngộ ngồi ở sân bay, uống một ly cà phê giúp tỉnh táo đầu óc, chờ lên máy bay.



Mặt trời mùa đông chiếu vào cô, chỉ chói chang chứ không hề ấm áp.



Cô phải đi một thời gian để giải quyết một số việc, cũng như tìm hiểu một số việc.



"Này?! Chị Ngộ!" Ngay trước khi lên máy bay, Tề Đồng gọi điện thoại đến, vô cùng lo lắng nói: "Cậu đang ở đâu?! Có việc, mau tới phòng làm việc của mình!"

Trì Ngộ nói hiện tại cô đang làm thủ tục check-in.



"Hả? Cậu phải về à? Cũng đúng......

Cậu về nước lâu như vậy chắc công ty bên kia cũng lo lắng.

Giờ mình gửi những thứ điều tra được vào hộp thư của cậu, lên máy bay rồi từ từ xem."

Trì Ngộ có chút sốt sắng hỏi: "Về ai vậy?"

"Chu Vũ!"

Nghe nói đến Chu Vũ, Trì Ngộ nhẹ nhàng thở ra: "Cậu gửi đi."

Trì Ngộ đẩy cửa khoang hạng nhất, đặt ba lô sang một bên, ngồi lên giường, chuẩn bị xem tài liệu Tề Đồng gửi cho cô.



Trong thời gian này, Tề Đồng không hề nhàn rỗi, luôn giúp Trì Ngộ điều tra vụ án.



Manh mối đầu tiên là tai nạn của Chu Vũ ở Thượng Hải.



Camera giám sát trên đường không quay được chi tiết vụ tai nạn của Chu Vũ, Tề Đồng điều tra từng chiếc camera hành trình của các phương tiện xung quanh vào thời điểm đó, một nhân viên của phòng làm việc còn có nhiệm vụ chuyên môn là đến Thượng Hai điều tra chuyện này.




Kết quả điều tra là xe của Chu Vũ đã đâm trực diện vào thanh chắn bảo vệ, đầu xe bẹp dúm, lập tức có người gọi cảnh sát và xe cấp cứu.



Lúc 120* tới phát hiện Chu Vũ hoàn toàn không có trong xe, qua camera hành trình của các phương tiện khác đi ngang qua, có thể thấy rằng trước khi 120 đến, một chiếc xe cấp cứu đã đến đón một người đàn ông đã bất tỉnh.



(*120: số điện thoại gọi xe cấp cứu của TQ.)

Sau khi so sánh quần áo Chu Vũ ngày hôm đó, có thể xác định người đó chính là Chu Vũ.



Hiện tại thì một số xe cứu thương đã được ký hợp đồng tư nhân, muốn truy tìm phải đi đường vòng.



Trên thực tế, chuyện này nói ra thì cũng dễ, chỉ cần ký hợp đồng qua các kênh tư nhân chính thức, Tề Đồng đều có thể tìm được.



Điều kỳ lạ là sau khi đón Chu Vũ, xe cấp cứu không chạy đến bất kỳ bệnh viện công hay tư nhân gần nhất nào.



Nơi dừng chân cuối cùng của nó là một vùng ngoại ô ở Thượng Hải, kể từ lúc đó, nó giống như đã bốc hơi khỏi nhân gian.



......



Trì Ngộ chống cằm, đọc hết tài liệu Tề Đồng gửi cho mình.



Quay lại nhìn vào bức ảnh được chụp bởi camera hành trình ở làn đường ngược chiều, tất cả nhân viên sơ cứu đến hiện trường đầu tiên đều đeo khẩu trang, rất chuyên nghiệp, nhanh chóng đưa Chu Vũ lên xe cấp cứu.



Trong toàn bộ hành trình, Chu Vũ đều bất động.



Theo như lời Sở Duy, Chu Vũ chỉ ở Thượng Hải có nửa tháng, nếu như xảy ra tai nạn giao thông nghiêm trọng như vậy, sao trên người lại không có vết thương nào?

Nhưng cũng có thể, Sở Duy có nói sau khi Chu Vũ trở về từ Thượng Hải, hai người cũng không làm chuyện đó, nếu vết thương của Chu Vũ nằm ở phần cơ thể bên trong, Sở Duy cũng rất khó phát hiện.



Nhưng chuyện gì đã xảy ra với chiếc xe cấp cứu 120 này?

Nó đã mang Chu Vũ đi đâu?

Mặc dù những bí mật quanh Chu Vũ không thể chứng minh có liên quan trực tiếp đến Nhiễm Cấm, nhưng Trì Ngộ có thể ngửi thấy những điểm tương đồng giữa hai người.



Cô biết, chỉ cần vén lên bí mật của Chu Vũ là có thể đến gần Nhiễm Cấm hơn, cũng tiến thêm một bước đến sự thật về cái chết của chị gái mình.



Trong khoảng thời gian Trì Ngộ không ở trong nước, Nhiễm Cấm có thể xử lý tốt công việc của mình, kể cả một số việc không dễ tiến hành khi có Trì Ngộ bên cạnh, cũng có thể nhân cơ hội này nhanh chóng đẩy mạnh.



Tập đoàn Trì thị sau khi giành được quyền khai thác Mặt trăng, lại không hề tập trung vào việc khai thác.



Muốn hoàn thành được dự án khổng lồ ở khu vực Mặt trăng này, dù có là Trì thị cũng phải mất một thời gian.



Sau khi Nhiễm Cấm sắp xếp xong các dự án nội bộ của Tập đoàn, gửi đến hộp thư của Trì Ngộ.



Nhìn vào bản kế hoạch làm việc gần nhất, nếu cố gắng thêm hai ngày nữa thì nàng có thể để ra được một chút thời gian.



Với thời gian rảnh rỗi ít ỏi này, nàng định thực hiện một lời hứa.



"Mẹ thật sự muốn gặp con sao?!"

Cô gái nhỏ trong video đối diện nghe được tin tốt, vui mừng đến mức xoay người một vòng, hai mắt mở to, vô cùng vui sướng

"Ừ, cuối cùng mẹ cũng làm xong hết công việc rồi, nên sẽ đến chơi với con." Nhiễm Cấm ngồi ở phòng nghỉ trong văn phòng, đóng cửa lại, mỉm cười dịu dàng với cô bé trong điện thoại.



"Mẹ thật tốt! Con chờ hai người tới!"

Nghe thấy chữ "Hai người" này, Nhiễm Cấm hiểu rằng chuyện gì cần đối mặt thì trước sau gì cũng sẽ đến.



Dù sao cũng định nói với con bé, thôi thì lần này nói luôn vậy.




.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui