E dè nhìn Quan Sơn Nguyệt. Khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn của Tôn Phật Nhi trở nên trắng bệch. Trong lòng cô rất rối loạn, dụng ý của anh đối với mình cô cũng lờ mờ hiểu được.
Họ đi vào nhà của anh, anh liền một mạch dẫn cô vào phòng ngủ, cô còn có thể không có cảm giác gì sao?
Trở thành sự thật mất rồi!
Không phải anh ta đang đùa chứ? Cô căng
thẳng nuốt nước miếng, không được, cô thử kéo dài thời gian xem xem có
thể thay đổi được cái ý nghĩ bất lương trong đầu anh không, phân tán sự chú ý của anh đi chỗ khác.
“A, anh… phòng của anh rộng thật!” Cô chộp luôn ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu.
“Uhm, đủ cho hai người chúng ta ở, không
phải lo lắng vì quá chật chội.” Quan Sơn Nguyệt gật đầu đồng ý. Đóng
cửa, cài khóa, động tác rất dứt khoát.
A, Tôn Phật Nhi lùi lại từng bước, từng
bước một, quả thật muốn cắn lưỡi của mình quá, thật là không có cái hồ
đồ nào như vậy cả.
Cô liền lên dây cót tinh thần cho mình,
lập tức nói: “Uhm… đồ đạc trang trí trong phòng màu sắc thật đặc biệt,
rất có phong cách. Là kiến trúc sư nổi tiếng nào thiết kế vậy? ”
“Thật ra cũng chẳng phải kiến trúc sư nổi tiếng gì, chỉ là lúc anh rảnh rỗi không có việc gì làm, liền thiết kế
thôi, sau đó thì cho người thi công, có điều… em cũng thích sao? Có thể thấy khiếu thẩm mĩ của chúng ta giống nhau.” Quan
Sơn Nguyệt vừa nói vừa nới cà vạt, cởi nút áo đầu tiên của sơ mi cho
thoải mái hơn một chút.
Thiết kế nội thất là một trong những sở
thích của anh, anh cũng rất thích phối hợp với cô để hai người có thể
tán gẫu một chút, đương nhiên anh biết ý đồ kéo dài thời gian của cô, ngược lại anh cũng chẳng cần phải vội, vì tương lai họ sẽ sống chung với nhau, hiểu nhau cũng là một vấn đề quan trọng.
Nhà họ Quan tọa lạc một khu đất với rừng
cây rộng lớn tới hơn nghìn mét vuông nằm ở Bắc Đầu, cũng là nơi mà cha
mẹ Quan Sơn Nguyệt đã từng sống. Anh vốn cũng ở nơi đó, nhưng vì không muốn lãng phí thời gian và tinh thần khi phải chạy đi
chạy lại từ nhà đến công ty, cho nên đã mua một căn hộ ở khu chung cư
cao cấp sống một mình.
Nhà họ Quan hiện tại chỉ có cô em gái
Quan Trúc Nguyệt và một số người giúp việc đang ở, một tháng anh về mấy
lần, nếu công ty mà bận việc thì thậm chí hai tháng anh mới về nhà một lần.
“A… a…” Sao có thể như vậy, nhìn vẻ hài
lòng của anh, cô nghi ngờ bản thân không biết mình có nói lỡ lời không,
cô xấu hổ đằng hắng giọng rồi nói: “Mặc dù chỉ là sở thích nhưng có thể thấy được anh rất có tài năng trong việc thiết
kế.”
“Em cũng thích cách anh bài trí như thế,
vậy em nên ở lại đây, sẽ rất thoải mái đó, không có vấn đề gì đâu nhỉ.
Có chuyện gì em cứ hỏi lại, anh tuyệt đối sẽ toàn tâm toàn ý phối hợp cùng em.”
“Em…” Cô muốn cắn lưỡi quá. Làm sao lại
nói sai như thế, cô không nén được giận nữa. “Rốt cuộc anh muốn cái gì?
Đừng có ăn hiếp người quá đáng.”
“Ăn hiếp?” Anh nhướng mày, “Nhưng anh chỉ muốn em nhận lời cầu hôn của anh thôi.”
“Em không muốn!” Cô từ chối rất kiên quyết.
Cái gì chứ, cô và anh mới chỉ gặp nhau
có mấy lần, thời gian quen biết nhau căn bản chưa tới một tháng, như thế mà cũng có thể kết hôn sao?
“Không muốn?” Mặc dù trước ngày hôm nay, anh không hề có ý định kết hôn sớm như vậy, nhưng khi anh đã mở miệng
cầu hôn cô thì không cho phép cô được cự tuyệt. “Tại sao? Là do em nói mình và anh không thân không thích, ở cũng anh
sẽ bị người khác dèm pha, nếu đã như thế thì chúng ta kết hôn người khác sẽ không có lời nào để nói.”
“Em không muốn.” Ý chí của cô rất kiên định, không thể lay chuyển.
Cô vốn không muốn ở cùng anh, làm thế nào có thể vì cái lí do ấy mà kết hôn với anh.
“Anh cầu hôn với em, em dám nói không
muốn sao?” Quan Sơn Nguyệt bị ba chữ “Em không muốn” rất rành mạch rõ
ràng là cho máu nóng bốc lên, lòng tự tôn cao ngất bị thử thách.
Tôn Phật Nhi bị nộ khí của anh dọa làm cho sợ xanh mặt, thiếu chút nữa chạy mất dép.
Lẽ nào chỉ cần anh cầu hôn một cái là cô phải vui mừng như điên, cứ như được “ban ơn trời biển”, không do dự mà
lập tức đồng ý hay sao? Tôn Phật Nhi hiểu rõ kết hôn là chuyện trọng đại của cả đời người, cô nên cẩn trọng không phải
sao?
Huống hồ không phải cô đã đồng ý cùng
anh qua lại tìm hiểu, đợi khi xác định rõ tình cảm của đối phương, quan
niệm cách nhìn có giống nhau không, sau khi tìm hiểu kĩ mới bàn đến chuyện kết hôn, kết hôn là gồm những chuyện như vậy.
Như thế mới là phương pháp xử lí thấu đáo thành thục, cô nghĩ chẳng có
cái gì là không tốt, tại sao anh lại không thể hiểu chứ?
Cô tự cảm thấy đúng lí hợp tình, lí do
cũng rất đầy đủ, nhưng vì sự an toàn của mình, cô nên ôn hòa vẫn hơn,
đây là thời khắc nói ra lí do, lớn tiếng có lẽ sẽ thắng.
“Quan tiên sinh” bị cái trừng mắt sắc
lẻm của anh nhìn cô lập tức sửa lại: “Sơn Nguyệt, kết hôn là việc lớn,
quá trình tiến tới của nó cũng rất phức tạp, cả đời em chỉ có một lần kết hôn, cho nên đối với việc này tự nhiên trong
lòng sẽ cẩn thận, thận trọng, cũng có nhiều thứ lo lắng. Hơn nữa… hơn
nữa…” cổ họng cô thít vào, dường như không phát ra âm thanh, vì thế cô nuốt nước miếng cho thông cổ rồi mới nói tiếp: “Em vẫn còn
trẻ, vốn không nghĩ đến những chuyện xa xôi như kết hôn, còn muốn hưởng
thụ cuộc sống độc thân tự do tự tại, em vẫn còn có rất nhiều chuyện muốn làm…”
“Trước kia không nghĩ tới, bây giờ nghĩ
tới là vừa. Vả lại, em đã hai mươi tư tuổi cũng không tính là tảo hôn.
Chúng ta rất ăn ý với nhau như vậy, cách nghĩ cũng giống nhau, cả đời chỉ có một lần kết hôn, cho nên nếu nói hai người
chúng ta kết hôn rất hợp cũng không quá. Những điều mà em đã nói hoàn
toàn thống nhất với điều kiện của anh, anh và em kết hôn còn có gì phải do dự nào? Sau khi chúng ta kết hôn, em chỉ cần ngoan
ngoãn nghe lời, khiến cho anh yêu em, cưng chiều em, chăm sóc em, như
vậy thế nào là không tự do? Hơn nữa sau này cho dù em có làm gì anh đều có thể giúp đỡ, anh đối xử tốt với em như thế, em còn
gì không vừa ý nữa nào?”
Sao nghe giống như đang nuôi thú cưng vậy, chẳng giống với tư cách một người vợ độc lập?
“Anh đương nhiên rất tốt, nhưng… ai da,
anh làm sao có thể hiểu được chứ.” Tôn Phật Nhi quả thực rất hao tâm tổn trí, bắt đầu thấy đau đầu, không biết làm sao mới có thể giải thích cho thỏa đáng đây.
“Em rất ghét anh sao?” Anh hỏi
“Ư, không phải.”
Đã không ghét, vậy thì là thích rồi! Quan Sơn Nguyệt tự động giải thích lời của cô.
“Tư tưởng của chúng ta không cách nào hòa hợp được sao?”
“Không phải.”
Rất tốt, lại hỏi “Em nghi ngờ tấm lòng của anh?”
“Không phải.”
“Em thích anh, tin tưởng anh, tư tưởng chúng ta lại hòa hợp, vậy chúng ta nên kết hôn, không phải tốt sao?”
“Không thể…a… vốn em phải vắt óc suy
nghĩ, bây giờ đã rối như như tơ vò rồi, không thể phân biệt được đầu
cuối nữa, cũng chẳng thể giải thích rõ cho anh được.”
“Không thể không tốt vậy thì là quá tốt
rồi! Nhìn xem, biểu hiện của em mặc dù mơ hồ, nói không rõ ràng, kỳ thực trong lòng em đã đồng ý, việc này chúng ta đã quyết rồi nhé.”
“Quyết định rồi?” Tôn Phật Nhi giống như bị bóp cổ.
“Em do dự là chuyện rất bình thường. Yên tâm, anh có phương pháp giúp em thêm củng cố quyết tâm.”
“Phương… pháp ư?” Mặc dù vẫn rất không
hiểu, nhưng nghe anh nói tới hai chữ “phương pháp”, cô đột nhiên có cảm
giác mưa gió sắp đến trong lòng run rẩy lo lắng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...