Sư huynh cụ Nhĩ nghe thế liền lắc đầu, cười mỉm liên tục. Cụ râu tóc bạc trắng, cũng khoác chiếc áo bào đạo sĩ dài, sau lưng áo có hình Âm dương ngư, nhìn xêm xêm tuổi cụ Nhĩ thôi nhưng cụ có vẻ béo tốt hơn một chút. Cụ Nhĩ liền nói tiếp:
– Sư huynh tôi luyện pháp “Bế Ngôn”- không nói chuyện được nên dân làng chớ trách. Bây giờ việc gấp không nhiều lời, tôi cần mười hai cái chum, mỗi chum chứa xương của mười hai con giáp. riêng chum nào làng ta không tìm được xương thì cứ để đấy mặc tôi! Kiếm thêm cho tôi ba mươi sáu ông đầu rau- "là viên đất đặt trên bếp mà ngày xưa miền Bắc hay dùng"- chủ yếu để giữ lại tro bếp với lửa tàn, sau dễ nhóm lửa! Cùng rượu gạo loại mạnh, tốt nhất là loại rượu gạo sủi tăm đấy nhé!
Rồi cụ Nhĩ quay sang nhìn chăm chú sư huynh cụ một lúc, sau đấy cụ liên tục gật đầu, tỏ ý đã hiểu, rồi cụ lại quay sang bảo tiếp:
– Tôi xin làng ta cho tôi xin các thứ sau: Địa tương thủy, Nước mưa mới hứng chưa dùng; Diêm tiêu; Lửa hương đèn chưa tắt; Dao chọc tiết thật sắc; Đề ngựa; Gỗ lim ngâm; Ngọn cây đa; Đất sét đỏ cùng Phù sa! Xin làng nhanh chóng tìm cho!
Mãi một ngày sau cả làng mới tìm được đủ hết cho cụ Nhĩ, cụ liền lấy Chu Sa ra quết lên một mảnh xương trâu, rồi lấy mực tàu vẽ thành từng miếng vảy như vảy rắn, bỏ vào chum có chữ “Rồng”. Xong xuôi đâu đấy cụ quay sang bảo với cụ An:
– Tối nay có gì cũng không được mở cửa đâu cụ nhé, nhất là không được để nhang trên bàn thờ các cụ tắt- không là khước trạch các cụ không về được. Với lại nhang ở Thổ Địa nữa cụ ạ, nếu không là trùng lọt vào nhà đấy! Cuối cùng là mấy ngọn nến mà tôi đã thắp ở tứ chi thằng Tuấn cũng không được tắt, là Mệnh đăng của nó cả đấy, tắt một cái sau rắc rối lắm!
Nói rồi cụ cùng sư huynh cụ đi ra khỏi làng, bước vội ra ngoài cánh đồng Than. Bấy giờ cụ đi chôn mười hai cái chum thành một vòng tròn, mỗi chỗ cụ bỏ thêm một chút mực Tàu, rồi rắc Thần Sa nối chúng lại với nhau.
Còn chôn mười thứ kia thành hai đoàn, một đoàn gồm Địa tương, Diêm tiêu, Dao chọc tiết, Gỗ lim, Đất sét cụ chôn thành một ngôi sao năm cánh, cụ tưới lên đấy một chút huyết gà. Rồi còn năm thứ kia cụ chôn thành một vòng bên trong nữa. Xong xuôi đâu đấy cụ đứng đợi một lúc, lúc này sư huynh cụ nhíu mày, giơ tay lên bấm độn vài cái. Rồi cụ rút từ tay nải ra một cái thẻ tre, một cái bút lông, cụ đang định viết thì bỗng nghe tiếng rít vọng lại…
Một bóng đen lướt tà tà mặt đất về phía hai cụ, cụ Nhĩ lẫn sư huynh cụ đều biến sắc mật. Vì không chỉ một bóng đen, mà là một đám, chúng bay lờ lờ mặt đất như cơn gió, thoát từ phía xa mà đã xuất hiên gần sát cạnh hai người rồi. Lúc này sư huynh cụ mới thở hắt một hơi, nói với cụ:
– Thiên Trùng!!!
– Tôi tính sai rồi! Ắt hẳn là Thiên Trùng Quỷ mới bắt nhiều Trùng quỷ thế này bắt người! E là không dễ đối phó đâu! Thiên Trùng từng là Quỷ Sứ, Phán Quan của Âm Ti nhưng lại sa đọa mà tu luyện trái đường, mê hoặc vong hồn kẻ xấu số mà về bắt thân nhân người ta, từ đấy kiếm Số vận, Huyết khí,…Nhìn số Trùng Quỷ này, e rằng Thiên Trùng đã tu luyện lâu lắm rồi!
Sư huynh cụ Nhĩ không nói không rằng, giơ ngon tay trỏ lên nói lớn:
– CẤM!
Tức thì đám Trùng quỷ đứng yên lại như bị thứ gì trói lại, miệng mở to rú rít lên ghê gớm! Cụ Nhĩ cũng không đứng không, Cụ liền tung nắm Đậu binh ra, sau đấy rút chiếc La Bàn rồi hét lên:
– Thiên Can thập nhị linh, Đại Chi thập chi hồn. Thập Nhị Chân Dương chi Tứ Quý vi Trận! Kết lục lục tam thập lục tiểu trận!! Khai Khai Khai!!! Thập Chi Sinh Hồn Chi Nguyên Âm vi Ngũ Hành chi trận! Thi triển ngũ ngũ nhị thập ngũ tiểu trận! Kết Kết Kết!
Tức thì từ hai luồng sáng, một đỏ cam một xanh bạc bay về phía cụ, luồng sáng màu đỏ bay về phía Đậu Binh, màu xanh bạc thì chia về phía cụ Nhĩ và sư huynh cụ. Lúc này đám Trùng Quỷ như phát điên, chúng cắn xé ròi lao về phía cả hai người, sắc mặt sư huynh cụ tái nhợt hẳn đi, cụ Nhĩ thấy thế liền tung cái La Bàn về phía đám Trùng Quỷ.
La Bàn màu đỏ sậm lao như thiêu thân về đám bóng đen, tức thì có tiếng xì xèo như đốt cháy, cùng tiếng rú lên thảm thiết, tiếng rít gào căm hận, cụ Nhĩ cố gắng giữ thân mình đứng vững. Sư huynh cụ nhíu mày, từ trong tay cụ kéo ra một luồng sáng màu tím nhạt pha lẫn đỏ cam, cụ chỉ về phía đám Trùng Quỷ đang bị giữ lại, khẽ nói:
– Trảm!
Luồng sáng bay vụt nhanh qua đám bóng đen, tức thì chém chúng thành hai nửa, từ thân mình chúng rơi xuống đất từng mảng trắng ởn như củ dong riềng, khi rơi chạm đất thành những con Trùng béo mũm mĩm, to ệch, trông như những con mỗi chúa cực lớn bò lổm ngổm khắp mặt đất!
Hai cụ thở hắt một hơi thì lúc này bỗng nghe tiếng cười khanh khách, từ đám bóng đen vọt ra một bóng người. Bóng người này nhỏ thó, hai tay dài hơn hông, đứng lom khom như thể một cụ già còng lưng vậy. Khiếp sợ nữa là gần như nó không có mặt, hoặc chính xác hơn là mặt nó đen kịt, không có mắt mũi mồm miệng, chỉ có một mảng hư vô. Cụ Nhĩ mới giật mình, hỏi dò:
– Thiên Trùng Quỷ???
Tức thì mộtt tiếng cười lại vang lên, nó bỗng phất tay, cả đám Trùng Quỷ đang bò lổm ngổm dưới đất bỗng lao về phía hai cụ như tên bắn, cụ Nhĩ đang cả kinh thì sư huynh cụ khẽ phất tay, nhẹ nhàng nói:
– Vệ!
Tức thì đám Trùng Quỷ lao lại như va phải một bức màn, rồi mắc ở đấy nổ tung lên, bay ra hàng đám nhớt xanh bốc khói thum thủm, hai cụ thở dài một hơi.
Lúc bấy giờ, cụ Nhĩ liền tung chiếc La Bàn về phía Thiên Trùng, miệng bấm quyết. Từ mười hai cái chum lại bốc lên một làn khói tía, mười hai làn khói hiển hiện mười hai thiên can, tiếng gầm rú của chúng hòa lẫn vào nhau. Rồi tất cả đều lao vào đám khói xanh do đám Trùng vừa tỏa ra. Tức thì đám khói xanh như mỡ gặp chảo nóng, tan ra với tốc độ mắt thường cũng có thể nhìn thấy được. Trong làn khói xanh vang lên từng tiếng Két..két.. két rợn người như tiếng xương vỡ vụn, rồi ngọn lửa xanh thanh lãnh bỗng bùng lên như lửa cháy trên cánh đồng cỏ khô.
Xong xuôi đâu đấy đợi đám khói tan bớt thì không thấy con Thiên Trùng đâu nữa.
Sau lúc về làng, cụ Nhĩ kể Thiên Trùng Quỷ là loại Quỷ tu từ những vị Quan gia dưới trướng các Thánh, các Vương cõi âm, lợi dụng được phép tu của Âm Ty nên sai khiến được Vong Quỷ. Chúng luyện vong thành hình những con Trùng rồi sai Trùng về bắt người, bắt càng nhiều thì càng mạnh! Còn về sư huynh cụ Nhĩ, cụ luyện thuật “Pháp Ngôn”- luyện thành “Ngôn xuất Pháp tùy” mọi câu nói đều thành pháp thuật, nên phải Bế Khẩu, đây cũng là một trong ba độc môn của Thái Vi.
Còn về việc chôn các chum thì lấy xương của các mười hai con giáp tức mười hai thiên can. Thái Vi tương truyền rằng Thập nhị Thiên can qua được ải Trời, có thể chịu tải được linh khí, có tư cách tu hành. Phàm vạn vật sinh linh trong cõi trời đất này, trừ con người là vạn vật chi linh, trừ phi cầm ác điểu ngẫu nhiên may mắn, thì đa số yêu vật sinh linh đều tu luyện từ Mười hai con giáp này.
Còn về sự thay thế xương Rồng bằng xương Trâu và Chu sa, Tây Bình thư có kể lại "Quỳ là thần thú chỉ có một chân, đầu trâu chân trâu, tiếng kêu như Sấm nổ. Sau này kết hợp với Long sinh Long Ngưu, Long Ngưu lại kết hợp với Bạch Thụy sinh Ngưu" Vậy nên, có thể nói trong Ngưu có huyết mạch của rồng, lại dùng Chu Sa vẽ vảy rồng miễn cương cũng có thể thay thế được.
Rồi sau đó sư huynh cụ rời đi, cụ thở dài, rồi bắt đầu kể cho dân làng nghe về môn phái của cụ- Đạo quán Thái Vi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...