Đại sảnh huy hoàng tráng hoa lệ, cao vút lên tận vòm trời, những khung sắt vươn ra bốn phía rồi chụm lại ở giữa, cửa toàn là cửa kính, làm cho bầu trời hiện rõ những đốm trăng sao.
Ánh đèn thủy tinh nhu hòa bao phủ, dòng âm nhạc như nước ấm chảy xuôi, bồi bàn đi lại như mắc cửi, quần áo hoa lệ, hơn một ngàn người cao đàm khoát luận.
Khi ba người Gia Minh bào trong hội trường, họ tìm một góc yên lặng ngồi xuống, trong khi đó Nhã Hàm nhìn thấy người nhà của mình, cho nên phải tới đó chào hỏi.
Sau khi Nhã Hàm rời đi, ban người vừa nói vừa cười, đồng thời nhìn xem có ai quen không? ở xa xa có anh em Đông Phương Lộ, Đông Phương Uyển, đứng lẫn trong đám người của Hoàng gia có Hoàng Hạo Binh, Hoàng Hạo Vân, thoại nhìn bọn họ hình như không phát hiện ta Gia Minh bên này.
Trong khi đó, ba người Gia Minh lại thấy mấy tên học sinh nhà giàu trong trường, đang chăm chú nhìn vào thân hình của Nhã Hàm ở xa, trong đó có tên Hứa Mặc.
Các phú thương trong thành phố Giang Hải đang nói chuyện với "Nữ hoàng" Natalie Anne, đương nhiên cô gái này Gia Minh không nhắc tới với Linh Tĩnh và Sa Sa .
Cho dù cố gắng trốn trong góc phòng, nhưng mà hai cô bé vẫn bị không ít người chú ý, sự tinh thuần và ngây ngô đã hấp dẫn mọi người, tuy rằng Linh Tĩnh vẫn còn là "Thanh chúc tiểu thái" (cháo trắng – ý nói đơn thuần), nhưng mà đã khác xa với cô bé ham chơi ham đùa ngày xưa.
Trong khi đó, Sa Sa lại có chút bối rối, sự tinh nghịch của nàng bây giờ đã được đổi thành sự văn tĩnh và ngượng ngùng, điều này làm cho những người khác cứ liếc nhìn sang bên này, mà người đầu tiên đi tới cũng có thể coi như là người quen.
"A? Linh Tĩnh, em đã lên thuyền rồi à, ha ha , hôm nay thật là xinh đẹp, hai vị này là bạn của em ư…"
"A, thầy Trần, thầy cũng đi chơi sao?"
Linh Tĩnh kinh hỉ đứng dậy, nói:
"Gia Minh, Sa Sa, đây chính là thầy Trần mà tớ thường nói với các cậu, thầy Trần, bọn họ là bạn tốt nhất của em, Cố Gia Minh, Liễu Hoài Sa."
Trần Khắc An là thầy dạy đánh đàn dường cầm trong nhà hàng Bắc Âu Huyễn Tưởng, Linh Tĩnh đã có nói tới người này trước mặt Sa Sa và Gia Minh vài lần, có người nói hắn đàn dương cầm rất khá, rất chiếu cố với người mới như Linh Tĩnh.
Trần Khắc An mới nói chuyện được một lát thì Trương Cạnh Phong đã đi tới:
"A, Khắc An, cậu sao lại .. Ách? Linh Tĩnh !"
Ánh mắt của hắn hiện lên sự vui mừng khi nhìn thấy Linh Tĩnh bên cạnh, sau đó cười nói:
"Khó trách em không nhận lời mời của anh, hóa ra đã an bài xong, ha hả, là anh nhiều chuyện, là anh nhiều chuyện rồi …"
Sau khi giới thiệu, Trương Cạnh Phong ngồi xuống ghế salon, còn chưa nói được mấy câu, Nhã Hàm dẫn một nữ nhân chừng 30 tuổi tới, Gia Minh đương nhiên biết đây là mẹ hai của Nhã Hàm, hắn đã từng xuất thủ đánh ngất nữ nhân này một lần.
Thấy có hai người đàn ông ở đây, thần tình của Nhã Hàm có hơi chút ngạc nhiên, đợi Trương Cạnh Phong và Trần Khắc An giới thiệu xong, nữ nhân trông giống chị của Nhã Hàm kia cũng tỏ thái độ thân thiện.
"A, hóa ra là nhị công tử của tập đoàn Âu Linh? Nghe nói cậu mới du học trở về đã lập ngay một nhà hàng, kinh doanh rất tốt. Ta cũng gặp qua lệnh tôn, sức khỏe của ông ấy thế nào? Ha hả, Nhã Hàm của là cũng đi du học về nước, khó trách các cô cậu lại là bạn bè…"
"Sức khỏe của gia phụ vẫn tốt, tạ bá mẫu quan tâm, nhà hàng chỉ là chuyện nhỏ, nói là kinh doanh tốt thì còn kém xa…"
Thấy mẹ hai cười xán lạn như vậy, chứng tỏ đã coi Trương Cạnh Phong là một đối tượng làm con rể, sau đó hai người ngồi nói chuyện với nhau, Nhã Hàm ngồi ở một bên, nhìn về phía 3 người Gia Minh, ánh mắt hơi có chút nhíu lại, sau đó trò chuyện vài câu với Trần Khắc An.
Không bao lâu sau, ánh sáng trong đại sảnh trở nên tối hơn, thuyền trưởng tàu Tinh Mộng phát biểu hoan nghênh mọi người quang lâm, nói là mọi người thoải mái tận hưởng cuộc hành trình.
Mẹ hai của Nhã Hàm nói một tiếng xin lỗi, đứng dậy đi tới chỗ cha Nhã Hàm, lại trong chốc lát, tiếng nhạc vang lên, đây là điệu nhảy thứ nhất, Linh Tĩnh đẩy Sa Sa sáng chỗ của Gia Minh, nhỏ giọng nói:
"Cậu nhảy với Gia Minh điều thứ nhất đi."
"Thế nhưng…Tớ không biết nhảy.. hay là Linh Tĩnh nhảy đi …"
Bởi vì có hai người ngoài chỗ này, Sa Sa không dám nói lớn tiếng.
Gia Minh thì tươi cười liếc mắt nhìn Linh Tĩnh, sau đó cười nói:
"Tớ dạy cậu là được mà."
Rồi hắn kéo tay Sa Sa ra ngoài.
Trần Khắc An liếc mắt nhìn Trương Cạnh Phong, cười đưa tay ra mời Nhã Hàm nói:
"Trương tiểu thư, xin hỏi tôi có vinh hạnh mời cô điệu thứ nhất không?"
"Đương nhiên."
Thu hồi ánh mắt thất lạc không bị ai phát hiện, Nhã Hàm cười cười, đứng dậy, chỗ ngồi này chỉ còn có Linh Tĩnh và Trương Cạnh Phong. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Tình huống trở nên rất rõ ràng, Trương Cạnh Phong trong lòng hởi kích động, nhưng mà khi hắn nhìn về phía Linh Tĩnh , hắn mới thấy cảm giác vô cùng cổ quái, bởi vì lúc này Linh Tĩnh đang mỉm cười, ánh mắt không nhìn về phía hắn mà lại nhìn vào hai người bạn đang nhảy. Loại ánh mắt này khiến cho hắn cảm thấy có chút thấp thỏm.
Bản thân Trương Cạnh Phong vô cùng giỏi, hơn nữa gia đình lại giàu có, phương diện con gái thì không nói làm gì, từ trước giờ ít gặp trở ngại.
Nhưng mà lúc này hắn lại vì một thiếu nữ ngây ngô không hiểu thế sự trở nên lo lắng, hắn cảm thấy mình có chút kỳ quái, hít sâu một hơi, hắn tận lực làm cho ngữ khí của mình được tự nhiên, nói:
"Như vậy.. Linh Tĩnh , chúng ta cũng khiêu vũ nhé."
Chỉ trong khoảng nữa hắc, nụ cười của Linh Tĩnh cứng lại, chậm rãi đưa mắt nhìn sang hắn, phảng phất như nhìn một người bình thường, sau đó nở nụ cười khách sáo, nói:
"Xin lỗi, tôi không biết nhảy."
"Ách.."
Trương Cạnh Phong gật đầu cười, nói:
"Không sao, anh có thể dạy cho em."
Linh Tĩnh lắc đầu, nói:
"Không đâu, không làm phiền tới anh."
Câu nói này rõ ràng là có ý tứ cự tuyệt, thần tình Trương Cạnh Phong cứng lại, sau đso tiếp tục cười:
"Không sao đâu, được nữ sĩ làm phiền đó là vinh hạnh, đến đây đi."
Tay hắn đã dừng lại ở trên không trung thật lâu, thấy Linh Tĩnh vẫn lắc đầu như cũ, hắn không thể làm khác hơn là thở dài ngồi trở lại ghế salon, nhìn sang Linh Tĩnh, thấy nàng vẫn đang nhìn đôi nam nữ chậm rãi di chuyển trong sảnh.
Trong lòng hắn suy đoán cân nhắc mối quan hệ này, Linh Tĩnh thì ngồi im nhìn hai người kia nhảy, trong khi thỉnh thoảng Sa Sa lại dẫm lên chân của Gia Minh một cái, điều này làm cho Linh Tĩnh thú vị, che miệng cười, sau đó lại nhấp một ngụm rượu đỏ trong tay.
Lần đầu tiên, cảm giác ghen tuông trong lòng hắn dâng lên…
Bên kia, trong âm nhạc êm dịu, Gia Minh cùng Sa Sa hai người nhẹ nhàng khiêu vũ, Sa Sa đối với vũ đạo không biết chút gì, ngày cả phản ứng kinh người của Gia Minh vẫn bị bàn chân thần công của Sa Sa dẫm trúng, nhưng mà chỉ lúng túng một hồi sau đó khiêu vũ đã tốt hơn trước.
Sa Sa áp trán vào vái của Gia Minh, cẩn thận di chuyển nhẹ nhàng nói:
"Gia Minh, tớ không thích cảm giác như vậy …."
"Bởi vì tớ nhảy rất kém?"
"Không phải, cậu biết tớ không nói cái này mà…."
Tính của Sa Sa vốn ăn nói ngay thẳng, nhịn tới bây giờ đã khó chịu vô cùng rồi, nàng không còn nhịn được thêm nữa, đành nói tuột ra:
"Tớ không thích …. Không thích tình huống hiện tại của ba người chúng ta, rõ ràng là không vui, tớ không vui, Linh Tĩnh cũng không vui, Gia Minh cậu cũng không vui, vậy tại sao phải làm bộ dáng hài lòng…Tớ muốn ba người chúng ta vẫn như trước đây, 3 người ở cùng 1 chỗ, không sầu không lo, không muốn sự việc thêm phức tạp, không muốn như bây giờ…"
"Có lẽ cậu suy nghĩ hơi nhiều rồi."
Gia Minh ngẩn người, nói:
"Yên tâm đi, khả năng rất lớn là cậu không mang thai đâu, chỉ đơn thuần là say tàu mà thôi."
"Thế nhưng..bây giờ không có, tương lai cũng sẽ có ngày có… Nếu như tớ mang bầu cục cưng, Linh Tĩnh nói không chừng sẽ rời khỏi chúng ta, nếu như mà Linh Tĩnh có cục cưng, tớ cũng sẽ cảm thấy, thấy …"
Giọng nói của nàng hơi có chút nghẹn ngào:
"Tại sao phải thế này chứ? Ba tháng trước Linh Tĩnh còn lôi kéo tớ, nói là 3 chúng ta phải vĩnh viễn ở cùng một chỗ, Linh Tĩnh là bạn tốt nhất của tớ, cậu là người con trai tớ thích nhất, tớ tình nguyện không có sự kiện ngày đó, để cho 3 người chúng ta vĩnh viễn được ở với nhau, chúng ta vĩnh viễn không kết hôn, chỉ cần giống bạn bè là được, không cần quan hệ như thế này…"
"Hừ đều tại cậu, đều tại cậu, tại sao cậu là con trai cơ chứ, nếu như ngày đó cậu không làm gì, chẳng phải chúng ta bây giờ rất tốt hay sao, đàn ông xấu xa, đàn ông tồi tệ, không một ai tốt cả…?
Nàng nói nhiều, không khỏi có chút tức giận, nhấc chân giẫm lên chân Gia Minh một cái, trong lúc nhất thời, Gia Minh cũng chỉ còn cách cười khổ.
"Gia Minh, lẽ nào không có biện pháp nào để cho 3 người chúng ta vui vẻ ở chung với nhau hay sao?"
Một lát sau, Sa Sa dựa vào trên người hắn, thấp giọng nỉ non.
Gia Minh bỉu môi, bất đắc dĩ nói:
"Tớ không có biện pháp nào cả."
"Không có phép cậu không có biện pháp, phải nghĩ ra cho tớ!"
Sa Sa lại hung hăng giẫm cho Gia Minh một cái.
"Ách, nếu không kể từ bây giờ chúng ta lập nhiều mục tiêu, tương lai tranh cử làm chủ tịch nước, sửa chữa luật hôn nhân…"
"Hạ sách, cái này không được"
Lại một cước.
"Vậy, từ bây giờ trở đi chúng ta chế tạo ra cỗ máy thời gian, trở lại thời cổ đại, với sự thông minh tài trí của chúng ta …."
"Ảo tưởng, cách khác!"
Lại một cước,
"Vậy trừ khi…"
Tới ý kiến thứ 3, nụ cười của Gia Minh có chút cổ quái.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...