Xông lên, những đường quyền liên tục tung ra tạo nên những âm thanh mạnh mẽ giống tiếng trống, không thể đếm nổi bao nhiêu quyền cước đã rơi xuống đầu, lên ngực Hi Lý Vượng... Một nhóm võ sinh Thái quyền hét lớn xông lên, kéo người thầy đang lảo đảo trên sân đấu ra một bên. Những người Thái này xem ra cũng có chút dũng khí, ba bốn tên giơ tay ra, đứng chặn ngay phía trước đối thủ.
Nắm đấm gào thét đánh tới, đột nhiên dừng lại trước mặt đối phương một cm, cô gái vốn giống như cơn bão tố đang quét tới bỗng chầm chậm dừng lại. Đám người vây quanh bảo vệ Hi Lý Vượng, họ la hét, gầm thét. Vì trước mất họ đây, vị đại sư Thái quyền đầy quang vinh và mang đầy hi vọng cho bọn họ đang lem luốc máu, đôi tay khi nãy còn giống đuôi rắn đầy uy lực vuốt qua mắt chính mình, hai con mắt giờ đã bị đánh tả tơi, trở thành một động máu, hơn nữa, những đường quyền phải gánh chịu lúc sau đã khiến cho hắn gần như tê liệt toàn thân, dù không chết thì sau này cũng sẽ trở thành tàn phế.
Sự vinh nhục của những tên đồ đệ đi theo Hi Lý Vượng hoàn toàn gắn liền với sự vinh nhục của hắn. Lần này đến Trung Quốc cho dù có bị đánh bại thì cùng lắm cũng chỉ bị khinh miệt mà thôi, thực lực của Hi Lý Vượng vẫn còn đó, sau này vẫn còn cơ hội tái xuất giang hồ. Nhưng bây giờ đang yên đang lành, bỗng nhiên bị đánh đến tàn phế. Vài giây sau, những người gọi bác sĩ thì lo gọi bác sĩ, những người khóc lóc thì vây quanh đó khóc, họ bận rộn đưa Hi Lý Vượng nằm ngay xuống mặt đất bằng phẳng, một vài người Thái đứng chắn trước mặt đối phương, đôi chân của họ run lẩy bẩy nhưng vẫn ngoan cường đứng thẳng, chờ đến khi mọi người đều nhận thức rõ tình trạng của Hi Lý Vượng rồi thì càng lúc càng nhiều người dùng ánh mắt căm thù nhìn về phía người con gái đang ở tư thế ra quyền, vẻ mặt lạnh như băng, dường như bất kỳ lúc nào họ cũng có thể xông lên liều chết với cô.
Thế nhưng, oán hận là quyền lợi của kẻ yếu thế. Khi cô gái dùng ánh mắt lạnh lùng không chút cảm xúc của mình nhìn về phía họ thì càng có nhiều người tự động lùi về sau vài bước, trước mặt một kẻ thù như vậy thì không thể nào liều mạng được. Tất cả đều hiểu rõ một sự thật rằng, nếu họ cắn răng xông lên thì điều có khả năng xảy ra nhất là tất cả họ đều bị khiêng về Thái Lan.
Cô gái chầm chậm thu đường quyền vững chắc vừa tung ra trong không trung, rút một tờ khăn giấy trong túi ra lau sạch vết máu dính trên ngón tay, ánh mắt lạnh lùng vừa rồi dường như lúc này cũng đã dần dần biến mất. Trước mặt họ, tuy cô không có quá nhiều hành động nhưng tất cả mọi người đều có thể cảm nhận được rằng, thứ vũ khí vô địch hình người lúc nãy hoàn toàn chuyển hóa thành một cô gái nho nhã điềm đạm. Nàng nhẹ nhàng vuốt những cọng tóc rối của mình gọn lại rồi hai tay chộp lại cúi người chào.
"Sawadika"
Lúc nãy khi Đề Lạp Mạt cao ngạo đưa ra lời thách đấu với Hà Nghệ Hồng và Diệp Hàm, hắn cũng cố tình chào như vậy. Lúc này đây, cô gái với tư thế của người chiến thắng làm như vậy lại tạo nên một bầu không khí đầy chế giễu.
Cô gái điềm nhiên quay người đi, vừa đi vừa cài nút áo sơ mi của mình. Nàng dừng lại bên một góc sân, mang giày, áo khoác rồi bỏ chiếc thẻ phóng viên vào trong túi, tiếp đó đeo mắt kính. Lúc này, nàng lại trở về bộ dạng của một nữ phóng viên cao quý trang nhã, đi thẳng về hướng phòng tập thể dục.
Im lặng, mọi người tránh đường cho nàng, ánh mắt dõi theo đến khi nàng ra đến cổng.
"Chúng tôi đi theo cô ta ra khỏi cổng khách sạn, sau đó... Tôi để mất mục tiêu..."
Vẫn là căn phòng tại tầng cao nhất, giọng nói của người ngoại quốc tên Charles vang lên trong hệ thống bộ đàm. Kelly vẫn ngồi trên chiếc ghế sofa giữa phòng, đôi chân dài gợi cảm vắt lên hai bên vành ghế, co lại thành một chữ "nhất" hoàn hảo, toát ra một vẻ đẹp nghệ thuật khó có thể miêu tả nổi. Vừa nghe, nàng vừa chuyển mình, tiếp đó, nửa người trên hướng xuống đè lên một chiếc đùi của mình, hai chân nàng co lại, một tay rảo quanh eo, một tay giơ thẳng lên trên, hướng về phía trần nhà cũng với tư thế xinh đẹp như vậy. Trong bầu không khí thanh tĩnh ấy, nàng hoàn thành một động tác yoga cực khó.
Đôi môi đáng yêu nhẹ nhàng mím chặt lại, ánh mắt nàng vẫn không rời khỏi màn hình ti vi.
Bên trong màn hình, vừa nãy là cảnh tượng tỉ võ tại phòng tập thể hình, dù hình ảnh có chút dao động, nhưng hình ảnh lần này so với thước phim quay được lần trước rõ ràng hơn nhiều. Đây là những hinh ảnh mà khi nãy Charles đã kịp thời quay lại, sân đấu bị phá hoại nặng nề, rất nhiều mảng tường đều lưu lại dấu chân giống hình mai rùa, một nam một nữ trên màn hình đang đánh nhau kịch liệt.
"A..."
Nàng mở miệng hít thở thật mạnh, sau đó lại chau mày:
"Đáng ghét!"
Giản Tố Ngôn đến rồi, vậy mà lại đi tìm mấy lão Thái Lan tỉ võ, tỉ võ xong liền bỏ đi, điều này khiến nàng không hài lòng cho lắm.
Máy bộ đàm đột nhiên vọng lại tiếng nói:
"Alô, cô Kelly, chuyện đó...Tôi là Trần Thiếu Kiệt, tôi đã gọi điện hỏi thăm chuyến bay đi Nhật rồi, sang sớm ngày mai lúc 3h, tôi chỉ muốn xác nhận lại là.."
Nàng vỗ rầm xuống ghế, tư thế yoga vẫn được giữ nguyên, nàng đột nhiên ra tay, cắt đứt đoạn nói chuyện với gã đàn ông điển trai kia. Thế nhưng, bài tập yoga hoàn chỉnh cũng chính vì vậy mà xảy ra chút rối loạn, nàng lắc mình ngồi dậy, chân xỏ đôi giày cao gót màu đen để ngay bên cạnh ghế sofa, đứng lên làm một vài động tác thể dục đơn giản, tiếp đó thì nửa người trên vẫn trần trụi, nàng đi về phía bàn.
Tiếp đó, nàng vỗ một tiếng, tám chiếc máy tính xách tay trên bàn lập tức trở lại trạng thái làm việc. Lúc này, trên màn hình hiện lên hình ảnh của sáu chiếc camera, ánh mắt nàng chuyển động qua lại trên màn hình đang bị phân thành 48 hình ảnh nhỏ, ngón tay đôi lúc nhấp chuột. Tất cả đều bình thường.
Lúc sau, nàng nhấc máy bộ đàm, nhấn vài nút:
"Charles, bảo người của anh làm tốt công tác phòng vệ, cô ấy sắp về rồi."
"Vâng, tôi biết... Cô ta đang ở đâu?"
"Trực giác mách bảo tôi rằng, cô ta đã lên rồi, anh biết đó, đối với một thiếu nữ thuần khiết, trực giác rất chính xác."
"Ok, tôi biết rồi."
Charles là người bên cạnh Natalie. Trong nhóm người cùng đến đây, hắn được xem là người hiểu rõ phong cách nàng ta nhất, bất kể là làm việc việc gì đi nữa nàng cũng dựa vào những trực giác của người con gái, nhưng điều lạ là những trực giác này lại luôn chính xác một cách đáng sợ. Một lúc sau, Charles hỏi:
"Cô Kelly, cô có cần tạm thởi chuyển đi chỗ khác không?"
"Charles, làm ơn đi, tôi yêu cô ấy! "
"Vâng, được thôi…"
Hệ thống bộ đàm tạm thời yên tĩnh, nàng ngồi bên chiếc bàn dài, theo dõi bóng người đang di chuyển trên màn hình rồi buồn bã nằm gục trên bàn, ngón tay nhẹ nhấn chuột, bài hát "Caribbean màu thẳm" du dương vang vọng trong căn phòng.
Bản nhạc du dương khiến căn phòng trở nên yên tĩnh hơn nhiều. Kelly nằm dài trên đó, không biết qua bao lâu, nàng ngồi bật dậy, nhìn vào hình ảnh trên máy camera, bắt đầu gõ bàn phím.
Mọi thứ xem ra vẫn bình thường, nhưng trên màn hình theo dõi, vừa rồi đã bắt đầu có sự lặp lại đầu tiên, với trí nhớ kinh người của mình, nàng hoàn toàn có thể nhớ rõ những biến đổi trên màn hình vừa rồi. Nàng chỉ cần so sánh một chút, cả 48 hình ảnh đều xảy ra chút trục trặc cùng lúc.
"Sao lại có thể như vậy được, cô ta là người ngoài hành tinh sao…"
Muốn khống chế camera theo dõi, phải lợi một chương trình thay đổi tất cả các hình ảnh do nó thu được, đây là điều căn bản không thể làm được. Gõ nhấn một lúc, nàng từ bỏ sự cố gắng vô ích ấy. Tiếp đó, nàng nhấn vào nút nói chuyện trên máy bộ đàm, chưa kịp lên tiếng, đầu đây bên kia đã vọng lại giọng nói, dường như là một đoạn nào đó trong một bộ phim điện ảnh cắt ngang, giọng một người đàn ông ghê sợ vang lên"
"Alô, tôi tìm Châu! Nhuận! Phát!"
"***! Anh Phát không ở nhà!"
Kelly văng chiếc máy bộ đàm xuống bàn, đứng lên trên đôi giầy cao gót. Lúc này, cô gái cao ráo trên người chỉ mặc duy nhất chiếc áo sơ mi hở hang, ánh mắt mang chút gì đó giận dỗi, một đáng vẻ say đắm lòng người. Tất cả hệ thống máy móc tại đây đều do nàng thiết kế cả, ai ngờ rằng chỉ trong nháy mắt đã bị đối phương hoàn toàn khống chế, khuôn mặt nhon dài căng ra, thấp thoáng chút căng thẳng và hưng phấn.
Lúc này Charles vẫn chưa qua đây gõ cửa phòng mình để tìm hiểu nguyên nhân, cho thấy là đối phương chỉ mới cắt đứt hệ thống liên lạc của căn phòng này mà thôi, hơn nữa, cũng chưa khiến cho những người bên ngoài cảm nhận được điều gì lạ thường, xuất phát từ những suy xét về mặt tâm lý cá nhân, nàng không cho phép bọn người Charles canh phòng gần phòng mình. Chỉ cần có thể phá hỏng được hệ thống phòng vệ bên ngoài, thì có đủ tư cách để gặp được nàng. Có điều... thua một cách thảm hại như vậy, thật không vui tí nào.
Lúc này hoàn toàn không liên lạc được với bọn người Charles, tức là hoàn toàn cắt đứt năng lực ứng biến của nàng. Nhưng hiện tại đã là một trò chơi, việc xông ra ngoài tụ họp với những người bên ngoài đối với nàng mà nói thì đó là điều phá hoại quy tắc trò chơi. Nàng lê đôi giầy cao gót đến bên giường, kéo chiếc ngăn kéo trên bàn ra, cầm hai khẩu súng lên, kiểm tra khe chứa đạn một cách thành thạo, sau đó chầm chậm đi đến bên cửa.
Kéo cửa, giơ súng, bên ngoài cửa không có người. Khẩu súng bên tay trái giơ thẳng về hướng hành lang bên phải, đồng thời, nàng dùng thân người đè lên cánh cửa, tay phải cảnh giác hướng về bên tay trái. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Trên hành lang trống vắng không người, nàng nhìn về hai phía một lượt rồi dần thả lỏng, xem ra tạm thời chưa có vấn đề gì cả. Nàng cứ đứng bên cửa như thế, mười lăm phút sau, dường như cảm nhận thấy điều gì đó bất thường, thân thể cô gái co lại ngay lập tức giống như một con mèo.
Vừa quay người, nàng lao thẳng về phía chiếc giường lớn giống như một con báo cái, nòng súng chĩa thẳng về phía ống thông hơi. Một giây sau, trần nhà phía sau lưng nàng đột nhiên nổ tung, một người từ trên đó rơi xuống. Xoay người, nàng chỉ nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp nhưng lạnh lùng giữa làn tóc đang tung bay. Đối phương không hề suy xét đến việc vừa rơi từ đường thông gió xuống, nàng lập tức kéo dài khoảng cách.
Không kịp nổ súng, bụng đã phải chịu ngay một đấm, thân thể cô gái da trắng lõa thể nửa người bật lên chạm vào bức tường phía sau. Tiếp đó, dáng người với đường cong xinh đẹp rơi xuống chiếc giường hào hoa. Hai khẩu súng vốn trong tay nàng giờ giống như ảo thuật chuyển sang tay của cô gái đứng bên giường, nòng súng chĩa thẳng vào nàng.
"Cô đã chết rồi."
Trong giọng nói nhè nhẹ, Kelly ôm chặt lấy bụng lăn lộn trên giường, nàng vẫn mang đôi giầy màu đen, đôi chân dài gợi cảm co lại có vẻ đau đớn, hệt như một con tôm, giọng nói mang chút rên rỉ khóc lóc.
"Hỏng rồi... Kelly hỏng rồi... A.. Đau quá...Tôi đã nói từ trước rồi, mấy trăm hệ thống cảnh báo đều không có tác dụng, phải phóng uế trên hệ thống thoát khí mới được..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...