Ẩn Sát

Sáng sớm khi tỉnh dậy, ước chừng thời gian cũng chỉ tầm 4h, trời vẫn còn tối đen.

Trên người vẫn còn đắp một cái chăn nhung mềm mại, bên người là hai thiếu nữ ngủ say, thỉnh thoảng mùi hương cơ thể truyền tới, Linh Tĩnh nằm sát vào hắn để ngủ, một tay vì đặt lên cổ hắn, nằm nghiêng, một chân thon dài quặp chặt lấy hắn.

Da thịt thiếu nữ mịn màng, mang tới cho hắn cảm giác thực tốt. Sa Sa thì ngủ thế nào cũng được, hiện giờ đang xoay lưng về phía hắn, dùng tay hắn để gối đầu, ngón tay hắn có thể cảm giác được hơi thở của Sa Sa, chỉ cần thoáng động, là chạm tới đôi môi của thiếu nữ.

Muốn đứng dậy trong tình trạng này cũng hơi khó, nhưng mà Gia Minh đã có kinh nghiệm, nhẹ nhàng rút tay về, khe khẽ rời tay của Linh Tĩnh ra chỗ khác.

Khi chăn nhung được xốc lên, hơi lạnh cuối xuân ùa vào, với tố chất thân thể hắn thì không tính là cái gì, nhưng hắn vẫn mặc thêm cái quần, đắp chăn cho hai thiếu nữ, hôn nhẹ lên trán của các nàng một cái, sau đó mới mở cửa, đi lên sân thượng.

Đêm tối yên tĩnh, ánh đèn của con đường phía trước thỉnh thoảng chiếu tới, buổi sáng còn chưa bắt đầu, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tiếng xe ô tô di chuyển, hoặc là âm hưởng của những chiếc xe đạp.

Ở gần đây có một cái chợ, có một nhóm người đã dậy thật sớm, một số cửa hàng ở gần đó vẫn đóng cửa, ánh sáng bên trong chiếu ra, chắc là đã dậy chuẩn bị cho phiên chợ. Một số cửa hàng bán sỉ rau, thịt lợn đã sáng đèn, có người nói chuyện, cười, tiếng cân nhẹ vang, tiếng dao thái thịt ngọn xớt.

Cửa hàng game tầng dưới nói là mở cửa 24/24, nhưng mà đêm nay không có ai chơi, cũng đã tắt đèn đóng cửa hàng. Hắn đứng ở sân thượng hít thở không khí buổi sáng, cảm giác đau đầu càng lúc càng kinh khủng, nhưng sự đau đớn này không ảnh hưởng tới thân thể.

Mặc dù đau, nhưng hắn vẫn cảm nhận được mọi thứ xung quanh, trạng thái của hắn dường như đã đạt tới trạng thái nhạy bén cực hạn, mặc dù cái tâm vô tình sát phạt đã mất, nhưng bây giờ, cho dù đối mặt với Nguyên Lại Triêu Sang thời kỳ đỉnh phong, hắn cũng không rơi xuống hạ phong.


Vượt qua cực hạn của thân thể con người ư...

Đương nhiên, có lòng tin sẽ có tưởng tượng, để sống sót cho tới bây giờ, hắn đã am hiểu rất nhiều nhược điểm của địch nhân, mỗi một lần chiến đấu, thực ra đều không phải là chuyện quyết đấu công bình, tuy rằng sát thủ chỉ cần biết kết quả, nhưng thực lực chân chính vẫn là thước đo khách quan đánh giá con người. Nếu như tính gộp cả ưu thế am hiểu này vào, sau đó công bình nhận định, thì chỉ cần không có ưu thế này, hắn sẽ chẳng sống tới hôm nay.

Tưởng tượng luôn luôn khác biệt, nhưng mà vì sao lại đau đầu. Gia Minh không phải là thằng ngốc trong lĩnh vực y học, nhưng cũng không hiểu nổi, tại sao đau đầu có thể khiến cho bản thân hắn trở nên hoàn mỹ hơn, có lẽ nên tới bệnh viện chụp điện não, nhưng mà cũng có thể tới tìm bác sĩ thần kinh...

Ai chẳng có ít hoặc nhiều bệnh, mấy ngày nay Gia Minh đang suy nghĩ chuyện này, nhưng chung quy lại là vẫn chưa giải quyết được tình hình thực tế.

Trong khoảng thời gian đau đầu này, hắn thường nghĩ về chuyện liên quan tới phượng hoàng (phượng hoàng niết bàn), con người nếu không giải quyết được vấn đề, thì hắn cũng chẳng thèm suy nghĩ thêm làm gì cho phiền não.

Lại nói tiếp, có lẽ đây là một loại nhu nhược, có liên quan tới cuộc sống hiện tại của hắn, có quan hệ với Linh Tĩnh. Sa Sa, Nhã Hàm, việc này, hắn rõ ràng minh bạch, giả như hắn là sát thủ của Bùi La Gia, thì hắn sẽ không do dự để người khác mổ đầu mình ra xem, để họ nghiên cứu, nhưng hiện tại, chuyện như thế sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống, và đành phải mặc kệ nó vậy.

Ở trên ban công đứng một hồi, cảm giác đau đầu cứ âm ỉ, hắn quay người, đẩy cửa một căn phòng nhỏ, vốn nó chính là phòng ngủ của Gia Minh, nhưng sắp xếp cũng chỉ để cho người ngoài xem mà thôi.

Nói tóm lại, hiện giờ nó chính là phòng làm việc của hắn, trong này có một chiếc giường, một cái bàn, trên đó có một chiếc máy vi tính, chiếc máy tính này được tự Gia Minh cải tạo rất nhiều, trong phòng còn có nhiều rương nhỏ, thiết bị điện tử chiếm phần lớn gian phòng.

Ngồi xuống giường, hắn mở máy vi tính, sau đó mã hóa một đoạn văn bản: "từ 3h45 tới 4strong0 sáng ngày 25 tháng 4 năm 1999, đau đầu liên tục, không rõ nguyên nhân".

Trước đây, hắn đã từng ghi lại rất nhiều lần đau đầu, chẳng hạn như thời gian phát tác, thời gian kéo dài, nhưng mà gần đây, nó càng lúc càng thường xuyên, thời gian duy trì càng ngày càng dài. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.

Tất cả các phân tích của hắn đều chứng minh, hắn nên tới bệnh viện kiểm tra một chút.

Trong lòng còn đang nghĩ tới việc này, thì ở phòng bên truyền tới một số thanh âm, chỉ chốc lát sau, Linh Tĩnh bưng một chén cà phê nóng đẩy cửa vào, trên người khoác một tấm áo choàng mỏng màu trắng, đi đôi dép có hình trái chuối.

Thiếu nữ 17 tuổi thanh lệ, ngái ngủ nói:

"Cậu lại dậy sớm như vậy rồi..." Thanh âm của nàng nhỏ nhẹ kéo dài ra.

"Có một số việc... Không muốn làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của hai cậu."


Gia Minh đưa tay lên đón cốc cà phê, thấy nàng chỉ mặc một chiếc quần con, trời đang rất lạnh, hắn vội vã kéo nàng lên trên giường, chùm chăn nói:

"Cậu không thấy lạnh hay sao."

"Cậu cũng đâu có lạnh..."

Khép đôi chân ngồi xuống bên cạnh Gia Minh, Linh Tĩnh xoa mắt nói, sau đó nàng chui vào trong lòng Gia Minh, dùng chăn bọc kín hai người:

"Chuyện gì mà dậy sớm vậy..."

"A, phía Nhật Bản truyền tin tới, tớ nghĩ là có chuyện, nên mới dậy xem."

Mở một trang web, sau đó tiếng nhạc vang lên, cảm giác du dương nhẹ nhàng vang lên. Linh Tĩnh chẳng thèm để ý xem đó là tin tức gì, chui đầu vào trong lòng Gia Minh, gõ nhẹ theo khúc dương cầm.

"Gia Minh, hôm nay là sinh nhật mẹ hai của chị Nhã Hàm, chiều nay mấy giờ chúng ta đi?"

"À, đại khái là vào khoảng thời gian ăn cơm trưa, chị Nhã Hàm sẽ tới đón chúng ta."

"Mẹ tớ 4h30 tan việc, hay là chúng ta đi trước?"


"Được, chúng ta đi chơi một lúc, sau đó dùng xe của chị Nhã Hàm tới võ quán, rồi tới bệnh viện đón mẹ cậu."

Khoảng thời gian gần đây, Nhã Hàm thường ở võ quán, sinh nhật mẹ hai của nàng, vợ chồng bác Diệp cũng đồng ý tới. Còn về phần Liễu Chính, nghe nói là phải đi đàm phán, có việc đi không được.

"A... chú Liễu đi đàm phán, không có chuyện gì đấy chứ."

Ngáp một cái, nàng nhẹ giọng hỏi.

"Không đâu, yên tâm, chú ấy hiện giờ là lão đại xã hội đen lợi hại nhất thành phố Giang Hải này rồi."

Thuận miệng trả lời, một tay Gia Minh nắm tay Linh Tĩnh, tay còn lại thì di chuyển con chuột. Cuối xuân, hừng đông, trong căn phòng nhỏ có tiếng nhạc du dương, hai người nhỏ giọng nói chuyện sau đó Linh Tĩnh ngủ say, Gia Minh uống cà phê.

Đã không phải là lần đầu tiên, chỉ cần Gia Minh không dùng thủ đoạn sát thủ để bò dậy, thì Linh Tĩnh luôn nhận ra hắn đã rời đi, không lâu sau, nàng sẽ cầm cà phê tới ngồi cùng hắn, rồi giống như hôm nay, ngủ quên trong lòng Gia Minh. Nhưng mà nàng ngủ cũng không lâu, chỉ chừng 5h, tiếng người bên ngoài con đường lớn một chút, là nàng giật mình choàng dậy.

"A..."

Mơ mơ màng màng ngáp một cái, Linh Tĩnh ôm hắn, xoa xoa đôi mắt, thật lâu mới nhìn rõ cái đồng hồ báo thức nhỏ bên cạnh máy tính, nàng vươn đôi chân tinh xảo ở trong chăn ra, nhẹ nhàng xuống giường.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui