"Ý cô là... Tôi không nên làm phiền cô nữa?"
Sắc mặt tái nhợt, chần chờ một lát Hứa Mặc mới nói.
"Anh là người tốt, nhưng tôi không phải một cô gái ưu tú gì, tôi biết có rất nhiều cô gái thích anh..."
"Đừng nhắc đến người tốt gì đó... Người tốt thì sao chứ..."
Hứa Mặc cười tự giễu, lắc đầu.
"Anh là người tốt, không phải câu này đã trở thành trò cười trong trường sao, nghe nói truyền ra từ miệng bạn tốt Cố Gia Minh của cô... Vậy thì, tôi có thể gặp hắn một lần không? Ít nhất cũng cho tôi biết tôi thua bởi người thế nào..."
"Bây giờ hắn không có ở đây, sẽ có cơ hội, sẽ có."
"Ừ, ha hả... Ha hả..."
Hứa Mặc gật đầu cười bất đắc dĩ, dường như còn muốn nói thêm gì đó nhưng cuối cùng vẫn không thể mở miệng được, cuối cùng hắn xoay người rời đi trong tiếng cười bất đắc dĩ, để lại một bóng lưng cô đơn. Nguồn: https://truyenfull.vn
Thở dài một hơi, nàng không phải cô gái bẩm sinh lãnh cảm như Huân, đối với sự theo đuổi kiên trì của Hứa Mặc trong những năm gần đây, nói không cảm động thì chắc chắn là nói dối, chỉ là nhìn bóng lưng kia, càng nhiều cảm giác lại là nhẹ nhàng và giải thoát. Trên phương diện tình yêu, nàng vẫn có xu hướng truyền thống, tình nguyện có được một người đàn ông đã là quá đủ rồi, mặc dù điều không hoàn mỹ chính là người đàn ông kia không chỉ có một mình nàng.
Nghĩ tới đây nàng không khỏi nở nụ cười bất đắc dĩ, ánh mắt lại quét qua xung quanh một lần, rốt cuộc cũng bắt gặp mấy bóng dáng quen thuộc ở một góc của đại sảnh. Gia Minh, Linh Tĩnh, Sa Sa đang ngồi quanh một chiếc bàn nhỏ vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa, mặc dù bầu không khí nhiệt liệt nhưng nghiễm nhiên lại sinh ra cảm giác đến gần, ai cũng không thèm để ý.
Thật hâm mộ nha.
Trong lòng không khỏi nổi lên chút ghen tuông. Từ khi nàng trở về từ Mỹ, bởi vì tâm tình vui vẻ nên cũng thay đổi cái nhìn với rất nhiều suy nghĩ của cha mình. Bây giờ nàng có địa vị quan trọng trong học viện Thánh Tâm, rất nhiều con em nhà giàu muốn giành được suất cử tuyền tại các trường đại học trọng điểm, rồi đi du học tại các trường đại học nổi tiếng trên thế giới, phần lớn đều phải thông qua mối quan hệ của nàng. Cứ như vậy, người ta mắc nợ, đối với Trương gia cũng có chỗ tốt. Mặc dù nàng không tham gia quản lý tập đoàn nhà họ Trương nhưng lại đi tham gia dạ tiệc không cần thiết phải đến này, thực ra cũng vì có ý muốn hòa giải với cha mình. Cha và mẹ hai đã đến dạ tiệc, hiện giờ đang nói chuyện với những người có địa vị lớn trong giới thương nhân, về phần mấy người Gia Minh, mục đích đến nơi này của bọn họ chỉ là để ăn tối mà thôi.
Đã bày tỏ tình cảm với Gia Minh, hơn nữa lại chấp nhận sự thực phải chia sẻ hắn với cả Linh Tĩnh và Sa Sa, sau khi từ Mỹ trở lại. Nhã Hàm thường xuyên tụ tập một chỗ với ba người, dù sao trước kia nàng và Linh Tĩnh, Sa Sa cũng là bạn tốt, hơn nữa bất kể thế nào cũng không thể sinh ra ác cảm với bọn họ được. Dù sao đối với Nhã Hàm, tuổi của Linh Tĩnh và Sa Sa còn khá nhỏ, xấp xỉ với Gia Minh, tranh giành tình yêu với hai thiếu nữ khiến nàng cũng cảm thấy hơi đau lòng. Chẳng qua đau lòng thì đau lòng, tình yêu là ích kỷ nha, nàng cũng chỉ có thể duy trì trạng thái lui tới mập mờ với Gia Minh. Cũng may tính tình Gia Minh khá tùy tiện, cho dù là vụng trộm thì hắn cũng khiến người ta cảm thấy không hề lén lút, mà trái lại còn thấy như rất quang minh chính đại, vì vậy tâm lý cũng không cảm thấy trở ngại gì cho lắm.
Ngày tựu trường của học viện Thánh Tâm là sau tết Nguyên Tiêu, hôm nay là ngày 16 tháng giêng, là ngày ghi danh đầu tiên ở trường học. Gia Minh, Linh Tĩnh và Sa Sa dọn đồ đạc ra khỏi Diệp thị võ quán, trở lại ngôi nhà thuê quét dọn. Sau khi mọi chuyện đều làm xong, Nhã Hàm thấy bọn họ hơi mệt bèn đề nghị cùng nhau đến đây ăn tối.
Với loại dạ tiệc thế này, quá nửa mọi người đều có mối quan hệ của riêng mình, có đoàn thể nhỏ của mình. Trước đây Nhã Hàm không thường xuyên lui tới những nơi này lắm nhưng người biết nàng cũng không ít, vì vậy rất nhiều xã giao là không thể tránh được, mắt thấy mấy người đem một đống đồ ăn ngon lại ăn uống vui vẻ, trong lòng nàng không khỏi oán giận, bụng nàng vẫn còn trống không đây này. Đi về phía mấy người được vài bước, chỉ thấy Gia Minh cười nghiêng đầu sang, nhưng ngay sau đó lại nhìn sang một bên một cách nghi ngờ. Nhã Hàm nhìn theo ánh mắt mắt, giữa đám người, Ứng Tử Phong cũng trông theo nàng, cau mày rất bất thiện, nghiễm nhiên giống như đang nói nàng không biết thân biết phận vậy.
Bạn bè bị thất bại, có thể hiện chút bất mãn cũng là chuyện thường, song trong chuyện tình cảm, không thích nghĩa là không thích, mình từ chối Hứa Mặc cũng rất cẩn thận và lễ phép, tên bốn mắt này rốt cuộc là ai, lẽ nào là người bảo hộ của Hứa Mặc sao... Nhướng mày, trong lòng nàng lại cảm thấy cái tên Ứng Tử Phong này hơi quen quen, giống như đã nghe nói ở đâu rồi. Trong chốc lát vẫn không tìm được đáp án, nàng bước đến ngồi xuống bên cạnh ba người:
"Oa, ba đứa các em thật rảnh rỗi, còn chị thì bị người ta làm phiền cả buổi tối..."
"Lại nhờ chị Nhã Hàm để đi cửa sau hả?"
Linh Tĩnh cười đẩy một đĩa thức ăn đã được chuẩn bị từ trước tới trước mặt Nhã Hàm. Nghe thấy ba từ 'đi cửa sau'. Nhã Hàm phát hiện vẻ mặt Gia Minh trở nên đặc biệt dâm đãng, giữa bọn họ còn chưa phát triển đến bước như vậy, chỉ là từ lần trước nói đùa xong, gần đây Gia Minh luôn dùng đề tài này để chế giễu nàng. Trừng mắt, nàng nhận lấy đĩa thức ăn, chỉ nghe Gia Minh cười nói:
"Em thấy e rằng lại có người bày tỏ tình cảm gì đó nha, vừa rồi em thấy thầy Hứa, không phải cái tên đang nhìn chị Nhã Hàm như oán phụ kia cũng vừa thổ lộ thất bại chứ? Em cảm thấy hắn rất oán giận nha..."
"Ồ, ở đâu, ở đâu?"
Thốt ra mấy lời này xong, Linh Tĩnh và Sa Sa tò tò tìm kiếm tên thanh niên oán phụ kia, nhưng lúc này đương nhiên không còn thấy bóng dáng Ứng Tử Phong nữa. Nhã Hàm lắc đầu cười nói:
"Chị cũng không rõ lắm, tên kia là bạn Hứa Mặc, có lẽ bởi vì chị từ chối Hứa Mặc nên thái độ của hắn với chị không tốt lắm, thật là... Hắn tên Ứng Tử Phong, cũng không biết lai lịch thế nào, chị cảm thấy có chút ấn tượng nhưng nghĩ mãi vẫn không ra.
"Ứng Tử Phong."
Gia Minh dừng lại không ăn nữa.
"Đó là con thứ hai của Ứng Hải Sinh, anh trai hắn là Ứng Tử Lam, chị hẳn là đã nghe qua mới phải..."
"Tập đoàn Triều Hải, trùm bất động sản khu vực đông nam?"
Đôi mắt Nhã Hàm lập tức trợn to, lúc này nàng đã nhớ ra rồi. Ứng Hải Sinh chủ tập đoàn Triều Hải trước mắt chính là nhân vật đứng đầu trong giới bất động sản tại Trung Quốc, từ Thượng Hải đến Quảng Châu, Thâm Quyến, Hongkong,.. việc làm ăn của tập đoàn Triều Hải gần như chiếm ba mươi phần trăm của toàn giới bất động sản Trung Quốc, với tình hình nhà cửa, cao ốc ở Trung Quốc chỉ có khuynh hướng xây cao chứ không có khuynh hướng đập đi, quy mô của tập đoàn Triều Hải thực sự lớn đến khó tưởng tượng nổi.
Có thể tạo dựng được địa vị lũng đoạn như vậy ở Trung Quốc, Ứng Hải Sinh cũng có một mạng lưới quan hệ khổng lồ trong chính giới, mặc dù bản thân hắn chỉ là Đại biểu nhân nhân toàn quốc nhưng lực ảnh hưởng lại vô cùng khổng lồ. Sau khi con trai cả hắn tiếp nhận tập đoàn vào mấy năm trước, Ứng Hải Sinh cũng từ từ lui ra khỏi thương giới, nhưng lực uy hiếp của hắn lại không hề ít đi chút nào. Người có địa vị như vậy, trong số những người Nhã Hàm từng ra mắt, cũng chỉ có Phương Chi Thiên năm ngoái đã từng đến Giang Hải mới có thể sánh bằng. Việc kinh doanh của Trương gia không liên quan gì đến bất động sản, vì vậy trong chốc lát Nhã Hàm không nhớ nổi cái tên Ứng Tử Lam, lúc này Gia Minh nhắc tới khiến nàng không khỏi giật nảy mình.
"Ồ, đây không phải bạn Cố Gia Minh sao, nói chuyện rất vui vẻ hả... Nhã Hàm."
Đang suy nghĩ về Ứng Tử Phong thì một giọng nói dễ nghe vang lên từ phía sau. Nhã Hàm quay đầu lại, thấy mẹ hai mặc bộ lễ phục lộng lẫy ở đằng sau đang cười nhìn nàng. Gia Minh đứng dậy chào cô, sau đó Linh Tĩnh và Sa Sa cũng chào hỏi. Nói chuyện vài câu xong, mẹ hai nháy mắt ra dấu, kéo Nhã Hàm đến một chỗ khác.
"Này, đứa học sinh Cố Gia Minh kia là người của Hoàng gia phải không?"
"Vâng, đúng vậy."
"Hoàng gia đã xảy ra chuyện."
Mẹ hai nhìn nàng, nhẹ giọng nói.
"Vùa rồi mẹ ở bên kia với cha con, mọi người nói chuyện, mẹ nghe được một chuyện."
Nhã Hàm ngẩn người:
"Chuyện gì vậy?"
"Hoàng Bỉnh Tường rơi đài rồi. Nhiều năm nay ông ta vẫn ngồi trên chức Bí thư Tỉnh ủy mà không thăng tiến được, gần đây phía trên cũng đã đánh tiếng, nhưng không ai ngờ sẽ nhanh như vậy, vừa mới qua tiết Nguyên Tiêu mà thôi, mới chỉều nay đã có quyết định điều tra ông ta."
Người phụ nữ mặc lễ phục dạ hội liếc qua Gia Minh vẫn đang ăn uống vui vẻ.
"Có một số việc mọi người đều hiểu, người ngồi trên vị trí này rồi, một khi bị điều tra thì căn bản cũng xong. Mấy năm nay Hoàng gia nhìn có vẻ rất phát triển nhưng thực ra năng lực lại không đủ, đều nhờ có lực ảnh hưởng của Hoàng Bỉnh Tường thì mới được như vậy, Hoàng Bỉnh Tường ngã rồi, tường đổ thì mọi người sẽ cùng đẩy... Hoàng gia coi như xong rồi..."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...