"A! Ách... Chuyện này... Gia Minh dù sao cũng là anh họ của tớ..."
"Nhưng mà bình thường, hắn và cậu đâu có gặp gỡ gì đâu... à, bình sơn móng tay mới mua đợt trước, cậu cảm thấy thế nào..."
Nửa năm qua, hai người làm việc chung, nghiễm nhiên đã thân nhau như chị em, nhưng mà Hứa Nghị Đình không hiểu, Đông Phương Uyển sở dĩ thân cận với nàng như vậy, đó là vì nguyên nhân có Gia Minh.
Lúc trước Đông Phương Uyển đối với Giản Tố Ngôn có lòng hiếu kỳ rất lớn, sau đó lại phát hiện Giản Tố Ngôn và Hứa Nghị Đình có quan hệ, từ đó về sau nàng mới tiếp cận mời nàng làm trợ thủ cho mình.
Bằng không thì Đông Phương gia người tài đâu thiếu, cho dù là ở học viện Thánh Tâm, cũng có người thích hợp hơn Hứa Nghị Đình, số người thân với Đông Phương Uyển có rất nhiều, sao có thể tự dưng trở thành bạn thân với nàng được.
Việc này đương nhiên Đông Phương Uyển không có khả năng nói ra, hiện tại hai người cũng có thể nói là có giao tình, nhưng không phải là thâm hậu cho lắm.
Hai người vừa đi vừa nói chuyện chỉ chốc lát sau, xe đạp đã đi tới một con đường phồn hoa nhất của thành phố Giang Hải, Vương Khải Minh có mở một siêu thị Tinh Hồ ở nơi này.
Gần đây có rất nhiều khu mua sắm, khu giải trí, rạp chiếu phim, số người đi lại rất nhiều.
Sau khi dừng xe, bảo Hứa Nghị Đình đi tới một khu mua sắm, thấy đối phương miệng thì do dự, nhưng ánh mắt lại mừng rỡ, nàng cảm thấy không khỏi buồn cười, một mình nàng cầm hộp quà đi vào trong tòa nhà.
Đông Phương Uyển gia cảnh giàu có, không bị thiếu thốn, hơn nữa tâm tính còn mạnh mẽ hơn người khác, nàng không có nhiều hứng thú với việc mua sắm, nửa năm nay nàng đâm đâu vào nhà máy đồ chơi, cho nên lại càng không có hứng thú như nữ tử bình thường.
Phòng làm việc của Vương Khải Minh ở trên lầu 4 (tầng 5), trên tường có rất nhiều hoành phi và biển hiệu, phần lớn là những tin tức, lịch tết.
Đi tới chỗ rẽ, thấy phía trên có một tấm biển còn chưa viết xong, phía trên dùng cọ màu viết 5 chữ lớn: "tử tại xuyên thượng nhật", không biết là phía sau còn gì nữa, cũng chẳng biết có phải là biển quảng cáo hay không.
Nàng đi thẳng tới lầu 4, cửa lớn phòng làm việc của công ty Tinh Hồ đã mở, sau khi nói rõ ý định với thư ký, Trần thư ký dung mạo xinh đẹp thấy người của Đông Phương gia tới, nên không dám chậm trễ, nói là giám đốc Vương đang có khách, mời nàng uống trà, đợi ở bên ngoài.
Vương Khải Minh dù sao cũng chỉ là hạng nhà giàu mới nổi, thanh danh cũng chưa nhiều, nhưng cái câu "Có việc thư ký làm, không việc làm thư ký" của hắn lại truyền lưu rất rộng rãi.
Đông Phương Uyển một mặt uống trà, một mặt tò mò nhìn cô thư ký kia, cô thư ký cũng giương mắt nhìn lại, hai người giương mắt nhìn một hồi.
Qua một lúc, Đông Phương Uyển đứng lên nhìn con rùa nhỏ trong phòng làm việc, trong lúc vô ý lại thấy một bóng người quen thuộc từ trong hành lang đi tới.
Người kia là... Lôi Khánh?
Tên Lôi gia nhị thế tổ này quấn nàng trong một thời gian dài, tuy 6 tháng cuối năm hắn biến mất một thời gian, nhưng chắc là trước tết phải trở về, dù sao hắn cũng được coi là người được giáo dục tốt, không quá đáng ghét.
Nhưng do biết đối phương có ý theo đuổi mình, nàng chỉ coi là chuyện bình thường. Đông Phương Uyển cũng không có cảm giác chán ghét gì cả.
Đột nhiên cửa phòng làm việc của Vương Khải Minh mở ra, Vương Khải Minh cũng cười híp mắt ra đón:
"Ha ha, Đông Phương tiểu thư, đợi lâu đợi lâu, thật là xin lỗi, bởi vì tôi phải xử lý một chút việc gấp..."
Thư ký nói là Vương Khải Minh đang ở phòng làm việc tiếp đãi quý khách, nhưng mà lúc này hắn đi ra ngoài, đâu có thấy ai trong phòng.
Hai người nói vài câu khách sáo, rồi tiến vào trong phòng. Tường phòng làm việc được lắp bằng kính, nhưng nhìn từ ngoài vào lại không được, sau mấy phút nói chuyện, hai người nói tới bản hợp đồng. Đông Phương Uyển mới hiểu là chuyện gì đang diễn ra. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
"Ách. Đông Phương tiểu thư, chuyện này... Thật sự là... Thật rất xin lỗi... phần đồ chơi trong siêu thị, chúng tôi đã có người khác... Xin lỗi xin lỗi... Trước kia chúng tôi chưa tìm hiểu kỹ... Cô cũng biết, chúng ta đều là người... Đúng vậy, là người rất nhiều chuyện..."
Nhận Kim Trư đưa tới, Vương Khải Minh liền nhìn về phía Đông Phương Uyển tố khổ, nói là bên mình có quá nhiều việc, hợp đồng ký quá nhiều... Nói tóm lại là: rất xin lỗi, chúng ta không thể ký hợp đồng này với cô.
Trong những tiếng xin lỗi liên thanh, Đông Phương Uyển điều chỉnh một chút tâm tình, gật đầu cười, nói lời khách sáo bắt đầu cáo từ. Vương Khải Minh còn muốn đem Kim Trư trả lại, Đông Phương Uyển đương nhiên là không nhận.
Trong lòng âm thầm chửi rủa, ra khỏi cửa lớn, nàng dậm chân mấy cái, tết chính là khoảng thời gian làm ăn tốt nhất, là thời cơ tốt để ký hợp đồng, mình tìm những người này vốn định mời anh trai tham gia để tăng thêm phần thành công, gần đây có hai hợp đồng liên tiếp bị hủy, nàng tưởng mình cần rèn luyện thêm, ai ngờ lại có người ở phía sau giở trò quỷ.
Lửa giận trong lòng bừng lên, hận không thể lập tức gọi điện thoại cho Lôi Khánh, trực tiếp bảo hắn dừng lại, nhưng mà suy nghĩ một chút, cuối cùng cũng nén được dự định này. Trên thương trường, việc bị đoạt mất mối làm ăn là chuyện thường, mà hiện giờ mình cũng đâu có xác định được là do Lôi Khánh làm.
Nhìn qua cửa sổ hành lang, chỉ thấy phía dưới quảng trường có một đám người, đột nhiên nàng nhận ra hai người, một người trong đó đương nhiên là Lôi Khánh, người còn lại đã nhiều hôm không gặp, chính là người khiến cho nàng vô cùng đau đầu - Cố Gia Minh. Dưới sự bảo vệ của một đám vệ sĩ. Lôi Khánh cùng Cố Gia Minh đi vào một quán cà phê.
Chuyện gì vậy? Cố Gia Minh bán đứng công ty, hai tên hỗn đản này tính kế hại mình? Nghĩ tới đây, trong lòng bỗng nhiên nguội lạnh một chút, nàng không hiểu tại sao nàng lại có cảm giác như vậy. Nhưng mà, loại cảm giác này lập tức biến mất, bởi vì nàng nhận ra, Cố Gia Minh hình như có chút không tình nguyện mà Lôi Khánh lại nhiệt tình vô cùng, không để ý tới sự phản kháng của người khác, kéo Gia Minh vào quán cà phê.
Đúng là ác nhân tự có ác nhân trị! Nàng cảm thấy hài lòng, đương nhiên Lôi Khánh không thể nào quan trọng bằng Cố Gia Minh được, hiện giờ Lôi Khánh đang có thế mạnh, việc ép Cố Gia Minh không có gì là không thể.
Vừa nghĩ tới chuyện này, lại liên hệ với chuyện việc làm ăn bị đánh mất, nàng len lén đi xuống lầu, sau đó chạy qua mấy cái cột điện, nấp sau một cái bồn hoa, chiếc xe Cadillac của Lôi Khánh dừng ở một bên, khi nàng nhìn về quán cà phê, thì miệng há ra không ngậm lại được.
"Sao cô Trương cũng ở đây..."
Nhìn qua cửa kính của quán cà phê thấy Nhã Hàm mặc quần áo trắng tinh đang thoải mái ngồi đó. Lôi Khánh thần tình cung kính, hoàn toàn mất đi bộ dáng đường hoàng vừa nãy. Cố Gia Minh ngồi bên cạnh cô Trương, đang tựa vào cửa sổ, nhìn vào cái đồng hồ đeo tay.
Kỳ quái, tại sao cô Trương lại quen biết Lôi Khánh? Tại sao trước đây mình không nghe nói...
Đột nhiên, nàng cảm thấy ánh mắt Gia Minh dường như vô ý liếc qua bên này, trong lòng Đông Phương Uyển chấn động, nhưng nàng chưa kịp rụt đầu lại, đã thấy ánh mắt Gia Minh rời đi, hắn há miệng, ngáp một cái...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...