Một nụ hôn rất thuần túy.
Trong bóng tối, chỉ là hai đôi môi chạm vào nhau, không hề có thêm hành động nào khác, đều cảm nhận được hơi thở của đối phương, chỉ là đôi môi Nhã Hàm hơi run rẩy tựa như hồ điệp vẫy cánh, chần chờ mà e lệ.
Một lát sau, hai đôi môi tách ra.
Không gian yên ắng, vẻ mặt Nhã Hàm phức tạp, dần dần miễn cưỡng nở nụ cười, nhưng nước mắt lại từ từ rơi xuống, giọng nói mềm nhẹ mà nghẹn ngào:
"Xin lỗi, chị không muốn tranh giành gì với Linh Tĩnh và Sa Sa, chị chỉ... không kiềm được..."
Nàng vẫn quỳ gối trên ghế, chỉ ngẩng mặt lên cao hơn:
"Chị biết tình cảm của em với Linh Tĩnh và Sa Sa, biết rằng chắc chắn em và hai đứa nó sẽ không tách rời nhau, bọn em cùng nhau lớn lên từ nhỏ, chị lại chỉ là người đến sau, nhưng có một số việc chị vẫn không nhịn được. Chị và em cãi nhau nửa năm, người đau khổ nhất cũng là chị... Chị không hiểu tại sao mình lại thích một người nhỏ hơn đến bảy tuổi, nhưng nửa năm nay chị khóc còn nhiều hơn cả hai mươi năm trước..."
"Chị muốn cho em biết, nhưng em lại nói chuyện gì cũng đều biết... Nhưng nếu em biết thì tại sao lại không nói gì với chị..."
Trong tiếng nấc nghẹn ngào, dường như cảm thấy như vậy hơi cổ quái, nàng lại không khỏi cười bất đắc dĩ.
"Dù sao... Chị cũng không định tranh giành gì với hai đứa nó, chị chỉ hi vọng em sẽ tốt với chị... Chị không quản được nhiều như vậy, em xem chị như bạn bè cũng được, cô giáo cũngđược, chị... ơ..."
Lời còn chưa dứt thì đôi môi đã bị che lại, lần này cũng là Gia Minh chủ động ôm lấy nàng. Trong bóng tối vang lên tiếng hôn môi rất nhỏ và tiếng thở dốc không dứt, vài giây sau, Gia Minh mới thở dài:
"Chị còn nói thêm nữa thì em sẽ cảm thấy mình là một tên khốn..."
Nhã Hàm dựa vào vai hắn điều chỉnh hơi thở:
"Yêu chị đi..."
Rồi nước mắt trào ra mãnh liệt.
"Có thể ư?"
"Em... Em còn nói như thế, chị đã không nhịn được nữa..."
Nàng cố gắng đè nén giọng nói nghẹn ngào.
"Em muốn chị khóc lớn lên trước mặt em sao?"
Chuyện đã phát triển đến nước này thi cũng không cần nói thêm nhiều lời vô nghĩa, đồ ăn trên chiếc bàn nhỏ rơi đầy xuống đất, cùng với tiếng" A" nhỏ của Nhã Hàm vang lên. Gia Minh nhẹ nhàng bế nàng lên. Lúc đầu hai người quen biết nhau thì tuổi tác cách biệt quá lớn, mà với vóc người như vậy, Gia Minh vẫn luôn khiến người ta có cảm giác như một đứa trẻ, vì vậy hành động ôm công chúa hơi lạ lẫm thế này cũng là lần đầu tiên. Nằm trong lòng Gia Minh, Nhã Hàm khoác tay lên cổ hắn, nói nhỏ:
"Trước đây chị gọi anh Gia Minh, nằm mơ thấy em ôm chị, cảm thấy thật tức cười... Không ngờ lại thực sự có một ngày như vậy. Chị cảm thấy mình giống một đứa trẻ..."
"Đối với em... Lớn nhỏ đều không sao..."
Gia Minh nhẹ giọng đáp rồi đặt nàng xuống giường, mà nửa người trên cũng bị kéo xuống.
"Thật sự có thể ư?"
Đưa tay luồn vào mái tóc mềm mại của nàng, nhìn vẻ mặt quyết tâm muốn khóc cho hắn xem. Gia Minh mỉm cười vuốt ve gáy nàng.
"Em nói là bệnh của chị..."
"Ách..."
Thân thể cứng đờ, sau đó nàng nói nhỏ.
"Bác sĩ nói... Không quá kịch liệt thì sẽ không sao..."
"Ừ..."
"Dù sao... Cũng sẽ như vậy... Em đừng hòng mượn cớ..."
"Nhưng chị siết chặt như vậy, em làm sao cởi quần áo cho chị được..
Ngẩn người ra, nàng xấu hổ buông lỏng đôi tay đang siết chặt Gia Minh, sau đó buông thõng xuống hai bên người, đối mắt nhìn thẳng lên trần nhà, lồng ngực phập phồng kịch liệt thể hiện ra nội tâm hồi hộp của nàng. : TruyệnFULL.vn
"Giống như một con ếch đang chờ giải phẫu..."
"Em đừng trêu chị..."
Nhã Hàm nghẹn ngào, một lát sau nàng nói nhỏ như tiếng muỗi kêu.
"Chị... Trước đây chị chưa từng làm chuyện này... Em nhẹ nhàng một chút được không..."
"Ừ."
Trong bóng tối, lục lọi hôn, lục lọi đụng chạm, nàng cố gắng thả lỏng thân thể đang căng thẳng. Đôi tay kia chậm rãi cởi từng cúc áo, cởi chiếc áo lông khoác bên ngoài, chiếc áo lông màu hông mặc bên trong, cởi chiếc đai lưng ngang hông ra. Bị bàn tay kia chạm đến đùi, nàng theo bản năng kẹp chặt lấy nó, sau khi hít sâu một hơi rồi mới thả lỏng ra. Phối hợp với hắn chậm rãi cởi quần dài ra, cởi chiếc áo ngực lúc trưa hắn mua cho nàng, đến cuối cùng cả chiếc quần lót màu trắng do hắn mua cho cũng bị cởi ra, thân thể trần truồng thuần khiến phơi bày trước mặt hắn...
Thiếu niên nhẹ nhàng kéo chăn trùm lấy cả hai người.
Tất cả đều tiến hành trong bóng tối, có đôi khi cảm giác trên da thịt khiến nàng không hít thở nổi, trong lòng vừa thấp thỏm vừa khẩn trương, nơi da thịt tiếp xúc với nhau có cảm giác nóng hổi. Nàng nằm đó, thân thể căng thẳng, đón nhận lần đầu tiên trong đời, bị một người đàn ông khơi dậy tâm tình cổ quái. Khi cái tay kia không thành thật trượt xuống giữa hai chân nàng, dục vọng trong nàng trào dâng cuồn cuộn.
Ngay cả khi cắn chặt hai hàm răng nhưng tiếng rên rỉ rất nhỏ vẫn không kìm nén nổi mà phát ra từ cổ họng, thân thể trong chăn nóng hổi. Nàng nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay đang làm bậy kia nhưng lại không ngăn cản được bất kỳ hành động nào, cảm xúc kịch liệt của cơ thể chợt bộc phát, toàn thân dường như mất hết sức lực, không còn làm được động tác nào nữa. Trong đầu đang hỗn loạn có nhiều thứ muốn kháng nghị, cũng vào lúc này, đôi chân vốn khép lại bị nhẹ nhàng tách ra trong lúc không thể kháng cự, lúc này thân thể nàng vốn cảm nhận được nhưng không dám chủ động đón nhận mới ôn hòa đè lên...
Không lâu lắm, rốt cuộc giữa hai chân đã có cảm giác đau đớn bị kiềm nén đến mức thấp nhất, cảm giác như sắt thép, như lửa nóng từ đáy lòng trỗi dậy, tiếng rên rỉ không thể kiềm chế được mà vang lên, thứ gì đó tiến vào cơ thể nàng, hoặc là nói, nghi thức có ý nghĩa lớn lao trong suốt cuộc đời nàng rốt cuộc cũng hoàn thành.
Hai người ôm chặt lấy nhau, không còn chút ngăn cách nào, nàng nhẹ giọng bật khóc...
Có lẽ đây cũng chưa phải lần chung đụng hoàn mỹ gì, chẳng qua nếu chỉ đánh giá bằng cảm giác và ý nghĩa đối với bản thân mình, lần chung đụng này gần như là hoàn mỹ. Từ đầu đến cuối đều ôm chung một chỗ bằng một tư thế, nàng cảm thụ được mỗi lần thân thể kia vận động trên người mình, cảm nhận được cảm giác đau đớn từ khi mới bắt đầu cho đến khi dần dần giảm bớt, cuối cùng còn cảm nhận được rõ ràng hắn bắn thứ gì đó vào trong cơ thể nàng. Từ lúc ban đầu hưng phấn đến khó có thể ức chế đến cuối cùng, trong lòng nàng lại sinh, ra cảm giác ấm áp như vợ chồng đã nhiều năm, cảm giác như vậy, quá nửa là Gia Minh cố gắng nhẹ nhàng và trấn an nàng.
Cho dù thân thể mệt mỏi nhưng cảm giác thỏa mãn vẫn tràn ngập cả nội tâm, hai người ôm nhau nỉ non trong chốc lát rồi mới ngủ. Sau đó nghĩ lại, câu đầu tiên của nàng dường như hơi ngốc, hơi u oán, cũng hơi hối tiếc, câu nói kia là:
"Chị sẽ không tranh giành gì với Linh Tĩnh và Sa Sa..."
Nói xong câu đó, cảm thấy mình thật sự ngu ngốc, nàng lại nói thêm:
"Vì vậy... Em không được bội bạc với chị, không cho phép em sau lần này... Liền xem như không quen biết chị…"
Lời như vậy đương nhiên khiến Gia Minh khó trả lời, hắn chỉ biết ôm chặt lấy nàng. Dựa vào bờ vai hắn, nàng lẩm bẩm:
"Liệu chị có mang thai không?"
"Không biết nữa..."
"Em có muốn chị sinh con cho em không?"
"Ừ..."
Đối với những người khác, lần đầu tiên lên giường đối với một cô gái có lẽ rất cổ quái, vốn dĩ hai người đều hiểu nhau rất rõ nên cũng không hề tồn tại vấn đề như vậy, có lẽ đều là người bảo thủ sao. Khẽ ừ gật đầu, Gia Minh hơi do dự:
"Nhưng mà..."
"Chị hiểu... Bình thường em không thích qua lại với người khác, nhưng thực ra lại là người rất có tình cảm... Em hi vọng mình sẽ là một người cha bình thường..."
"Nhưng nếu nói như vậy... Cả đời chị cũng không thể sinh con cho em..."
"... Xin lỗi."
"Không sao..."
Nhã Hàm cười.
"Chị hiểu, hơn nữa... Chị không để ý đến người khác nói gì, nhưng sinh con xong vóc người sẽ thay đổi, bây giờ chị vẫn là tình nhân của em, cũng không hi vọng em sẽ chán chị nhanh như vậy... Gia Minh, em nói xem, người cam tâm tình nguyện làm tình nhân trên thế giới này đều giống như chị sao..."
"Chị không phải."
"Nhưng làm bạn tốt nhất trên giường... Cũng như vậy cả..."
Nhã Hàm cố gắng chống đỡ cơn buồn ngủ, nỉ non nói.
"Vì tiền, vì tình yêu, từ hôm nay, Trương Nhã Hàm là tình nhân của Cố Gia Minh."
Không cách nào đáp lại câu nói như vậy, Gia Minh cũng biết rằng mình không cần trả lời. Mở to đôi mắt mông lung. Nhã Hàm tìm được đôi môi Gia Minh, hôn nhẹ, nói:
"Chị... Không cần... Bạn bè cũng tốt, tình nhân cũng được, chỉ cần em tốt với chị là chị thỏa mãn rồi... Những thứ như tôn nghiêm, người khác nhìn vào, đánh giá chị đều mặc kệ. Gia Minh, đồng ý với chị một chuyện được không?"
"Ừ?"
"Chúng ta đều vẫn rất trẻ, thời gian còn rất nhiều, chị lớn hơn em sáu tuổi nhưng cũng chỉ có hai mươi ba, con đường phía trước gặp phải những gì chúng ta đều không biết, nhưng mà... Nếu một ngày em thấy có thể, mà chúng ta vẫn ở chung một chỗ, để chị sinh, con cho em, được không?"
"...Ừ."
"Hôm nay chị... thật hạnh phúc..."
Thấp giọng nỉ non, nằm trong lòng Gia Minh, Nhã Hàm mỉm cười rồi chìm trong giấc mộng ngọt ngào...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...