Tiếng nhạc nhè nhẹ vang lên trong phòng, Nhã Hàm và người phụ nữ nàng gọi là mẹ hai đang sắp xếp đống đồ đạc trên giường, phần lớn đều là đồ trang sức mua khi đến mỹ, chỉ là nhìn lại cũng thực sự nhiều đến kinh người.
"Mẹ thật hận hôm nay tuyết rơi nhiều nhưng lại không khiến máy bay không thể cất cánh. Mẹ cũng thật xui xẻo, lại thực sự đồng ý với con. Này này, Nhã Hàm, cầu xin con đó, cho dù con nhất định phải trở về thì cũng phải đưa ra được lý do hợp lý chứ, ít nhất khi bị cha con mắng thì mẹ còn có lí do để giải thích..."
Vừa sắp xếp lại đồ trang sức, mẹ hai vừa không vui cằn nhằn. Có lẽ bởi vì nàng là mẹ kế nên đối với yêu cầu nghiêm túc của Nhã Hàm, đến bây giờ nàng đều không có biện pháp từ chối.
Có thể tưởng tượng, lần này nàng xem như người chịu trách nhiệm đưa Nhã Hàm đến Mỹ, nếu như cứ trở về như vậy, với sự hàm dưỡng của Trương Kính An thì sẽ không xuất hiện tình huống đánh đập mắng chửi, nhưng nếu không có lí do hợp lý thì trong lòng chắc chắn sẽ không vui, có lẽ lại phải hết sức lấy lòng trong một thời gian ngắn. Đặc biệt là nàng lại là mẹ kế, bị nói rằng cố ý gây bất lợi cho việc chữa bệnh của Nhã Hàm mới là điều kiêng kỵ lớn nhất.
Hiểu sự khó xử trong lòng nàng, Nhã Hàm đi tới thân mật ôm nàng từ phía sau:
"Được rồi, con biết rồi, mẹ hai, nhưng mà thực sự không thể nói ra lí do được. Mạng người quan trọng, sáng nay chúng ta còn gặp phải vụ án giết người đó, đây chính là lí do tốt nhất nha. Con sẽ thuyết phục cha."
"Chúng ta có vệ sĩ, một mực ở trong bệnh viện thì sẽ không sao cả, huống chi sự kiện kia vẫn chưa điều tra rõ ràng được. Con ở thêm vài ngày, bệnh viện có thể đưa ra phương pháp trị liệu càng tốt hơn..."
"Vì vậy con mới nói nguyên nhân thực sự không thể nói ra nha..."
"Được rồi, được rồi, sợ còn rồi. ài..."
Liếc mắt nhìn nàng, mẹ hai cười bất đắc dĩ:
"Kiếp trước đúng là thiếu nợ con!"
"Tốt lắm, mẹ hai, mẹ sắp xếp lại những bảo bối của mẹ cho tốt đi, con đi xem tình hình giao thông."
Nàng cười bước ra cửa, bên tai vẫn nghe thấy tiếng nói thầm của mẹ hai: "Tại sao máy bay không ngừng bay chứ..."
Trong lòng nàng không khỏi buồn cười.
Đứng bên hành lang, ánh đèn từ phía ngoài chiếc lên cửa thủy tinh khổng lồ, người xe như nước, ánh đèn chiếc qua không ngừng, ngay tại thành phố này, nghĩ đến Gia Minh vẫn luôn đi theo mình, trong lòng nàng dường như được giải thoát, ngay cả đống hành lý nặng trịch đã chuẩn bị từ sáng sớm kia cũng không thèm để ý đến.
Chỉ là, rốt cuộc em núp ở nơi nào chứ... Ánh mắt tìm kiếm khắp nơi nhưng cuối cùng vẫn không có thu hoạch gì, nàng loáng thoáng nghĩ: "Sau khi trở về, chẳng nhẽ em cũng không có lí do gì để không gặp chị nữa sao..
"Đêm qua mơ một giấc mơ, trong mơ gặp rất nhiều cánh rừng, đường nét rất giống nhau, hơi âm trầm, cho nên hôm nay tôi cảm thấy khá buồn bực..."
Ngắt mũi, Kiều Quốc Duệ nhìn một người đi đường, thuận miệng nói. : TruyệnFULL.vn
"Tôi cũng cảm thấy hơi buồn bực."
Thôi Quốc Hoa nhíu mày, cầm ống nhòm lên nhìn những ngôi nhà ven đường:
"Chẳng qua đã nằm mơ thì đầu óc lúc nào cũng đều u ám, có điềm tốt gì đâu, từ bao giờ anh bắt đầu tin vào điều này?"
"Chưa nói đến tin hay không, chỉ là cảm thấy sẽ phiền toái, dù sao phải đợi đến khi Trương tiểu thư lên máy bay thì chuyện mới coi như yên ổn, không phải sao?"
Trong tổ của Thôi Quốc Hoa, Kiều Quốc Duệ với nhiều mưu trí được xem như một trong những người sớm nhất hợp tác cùng hắn hai người bắt đầu hợp tác với nhau từ khi còn huấn luyện, thấm thoắt đã gần hai mươi năm, đến bây giờ khi Thôi Quốc Hoa lên làm đội trưởng, người trong nhóm có chết đi, có chuyển công tác, rời đi, nghỉ hưu, trải qua vô số ranh giới sinh tử, vẫn tiếp tục được đến bây giờ thì không thể không nói là một loại duyên phận hay số mệnh, cũng vì vậy những thành viên cao tầng của Viêm Hoàng Giác Tỉnh đều nói hai người bọn họ là một đôi uyên ương bỏ mạng. Đây chỉ là trêu chọc, chỉ là đến hiện giờ cũng có một số chuyện khiến người ta cảm thấy thương cảm.
"Sau khi trở về nước sau nhiệm vụ này, cậu cũng nên kết hôn với Á Lệ đi chứ?"
"Ừ."
Kiều Quốc Duệ gật đầu, nói:
"Cô ấy chờ đợi mình như vậy, nên lần này trở về, tôi sẽ đăng kí kết hôn với cô ấy."
"Trương lão nói với tôi rằng cậu có thể chuyển đến làm bàn giấy ở nội bộ hoặc cho cậu làm chức vị cục trưởng ở bên ngoài."
Thôi Quốc Hoa cười nói:
"Ông ấy nói, mọi người đều là người mình, ưu đãi lắm mới để cậu đi."
"Ha hả, sau đó lại bắt đầu tham ô giống như những người chúng ta đã tự tay bắt?"
"Người mình cả, chỉ cần khiêm tốn một chút, trên dưới một hai tỷ tôi có thể giúp cậu ém đi được."
Thôi Quốc Hoa nhún vai, người đàn ông bên cạnh cũng nở nụ cười.
"Cả đời bắt giặc, lúc gần ra đi nhưng khí tiết tuổi già lại không giữ được?"
Hắn lắc đầu:
"Tôi sẽ không đi."
"Đã liều chết nhiều lần như vậy, vì quốc gia làm nhiều việc như vậy, cậu nên có được. Nếu không lẽ nào lại để anh và Á Lệ ở ngôi nhà thuê hai phòng? Tương lai con của anh lớn cũng phải ra nước ngoài du học nữa."
Thôi Quốc Hoa vỗ vai hắn:
"Hơn nữa đây là quy củ của tiểu tổ chúng ta, sau khi kết hôn sẽ phải lùi về tuyến sau. Khổng Tử đã nói, con người không thể quá mức cao thượng, nếu không anh nói những người khác phải làm sao bây giờ? Giống như con bé Quốc Lâm kia, chẳng lẽ anh cũng hi vọng tương lai cả đời cô bé cũng như chúng ta, đến cuối đời vẫn ăn rau cỏ, đậu hũ?"
"Ý của Khổng Tử là không nên lấy một người quá hoàn mỹ làm tấm gương cho mình, mà không phải khuyên tất cả mọi người làm sai."
Hắn liếc mắt nhìn sang, nói:
"Lại nói, cậu lui xuống rồi sẽ tham ô ư?"
"Đương nhiên."
Thôi Quốc Hoa hiên ngang nói:
"Tham ô khi ở vị trí này thì quá nghiêm trọng, nếu bị quốc gia cho rằng mình tiết lộ bí mật thì sẽ trở thành kẻ địch của cả quốc gia. Đến khi lui xuống, phía trên có người che chở, kiếm chút tiền cũng là chuyện đương nhiên mà. Toàn thân tôi có nhiều vết thương như vậy, cần phải mua ghế massage tốt nhất, trời lạnh, trời nóng còn phải đi gặp bác sĩ, mua thuốc men, cần có điều hòa nhiệt độ, nếu kết hôn còn phải tìm người trông trẻ chuyên nghiệp. Kết hôn xong sẽ có nhiều chuyện hơn, con tôi đương nhiên phải đi du học nước ngoài, nào là Cambride, Harvard, chỉ cần nó thi đậu được thì tôi sẽ cho đi, còn phải cho tiền để nó tìm bạn gái. Sau khi hi sinh thì cũng phải có chút đền bù, không phải tôi đang lo lắng từ bây giờ sao?"
"Khoác lác, cứ khoác lác đi."
Kiều Quốc Duệ nhìn hắn xem thường, sau đó lại lắc đầu:
"Vẫn là câu nói kia, tôi sẽ không lui lại tuyến sau, tôi và Á Lệ đã sớm bàn bạc, sau khi kết hôn tôi sẽ vẫn làm việc của mình, tôi mới có ba mươi tám tuổi, làm thêm mấy năm nữa rồi về hưu cũng được."
Thôi Quốc Hoa hít sâu một hơi, vẻ mặt trở nên nghiêm túc hơn:
"Cậu phải suy nghĩ cho vợ mình, cậu đi làm việc nguy hiểm như vậy, cô ấy sẽ thế nào?"
"Chỉ là có thêm giấy đăng kí kết hôn mà thôi, cho dù không kết hôn thì chúng tôi vẫn ở chung một chỗ."
Kiều Quốc Duệ liếc mắt sang:
"Còn anh đó, nếu điều kiện tiên quyết khi sống chung với Minh Quyên là anh không gặp nguy hiểm thì cậu nên lui về tuyến sau sớm một chút đi. Thành thật mà nói, Minh Quyên chờ cậu đã nhiều năm như vậy, cậu lại không thèm gặp cô ấy một lần, Á Lệ đã lên án không chỉ một lần."
"Chuyện không thể gánh vác được trách nhiệm thì tôi không làm... Chẳng qua anh nên lui xuống đi."
Đưa ống nhòm lên nhìn ra ngoài một lát, Kiều Quốc Duệ đã có dự định của mình không thèm nói với hắn nữa. Thôi Quốc Hoa lại chậm rãi nhíu mày lại, nói:
"Đám người kia muốn làm gì?"
"Cái gì?"
Cũng cầm ống nhòm lên, Kiều Quốc Duệ ngắm về phía bệnh viện Nhã Hàm đang ở:
"Người phụ nữ kia... Mafia? Bọn họ tới nơi này... Xem ra chúng ta nên báo cảnh sát..."
Bước trên quảng trường đầy bông tuyết, cầm đầu chính là cô gái tóc đỏ tên Jane.
Loại tổ chức như Mafia bề ngoài thì không để ý đến quy củ, luật pháp nhưng trong nội bộ lại có quy tắc tương đối nghiêm mật, ít nhất về chuyện giết người vẫn luôn bị khống chế nghiêm khắc, bởi vì hành động ám sát cá nhân có thể dẫn phát cả một cuộc chiến, nhưng cuối cùng thì bọn họ vẫn là xã hội đen nổi tiếng nhất trên thế giới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...