Ẩn Sát

Bão tuyết khiến ranh giới giữa ban ngày và ban đêm trở nên mơ hồ, không biết từ lúc nào đèn đã sáng lên, bóng đêm phủ xuống.

Tại cửa sau của phân cục cảnh sát số 5 của Manhattan, mấy chiếc xe hơi dừng lại phía dưới cột đèn, hơn mười người trước sau bước ra khỏi xe, cầm đầu là một người da trắng chừng bốn, năm mươi tuổi, vẻ mặt rất lạnh nhạt nhưng lại khiến người khác có cảm giác rất ôn hòa, đi bên cạnh là Smith, Jane và những người của gia tộc Gambino khác. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn

Sau khi Smith lấy điện thoại đi động ra gọi một cuộc, khoảng vài phút sau, một người đàn ông mặc thường phục mở cửa sau ra nghênh đón những người đang đứng dưới mưa tuyết này.

"Xin chào D'Amico tiên sinh, gần đây ngài vẫn khỏe chứ? Smith, Lawlor, Louis, Jane..."

Người nọ chào hỏi với gần như tất cả mọi người trước mặt. Jone D'Amico tiến lên bắt tay với đối phương, nở nụ cười:

"Xin chào. Jonas Rhys, thực ra tôi hi vọng có thể nhanh chóng đến xem thi thể những người đã chết."

"Đương nhiên, đã sắp xong rồi, lúc nào ngài cũng có thể đến xem thi thể bọn họ."

Trong lúc nói chuyện thì Jonas đã dẫn đám người đi theo tiến vào từ cửa sau. Trong thành phố với nhân khẩu lên tới hơn mười triệu người này, mỗi cục cảnh sát đều gánh vác một trọng trách cực kỳ quan trọng, vì vậy, cho dù chỉ là phân cục nhưng tòa nhà ở đây cũng có quy mô tương đối lớn. Trên đường tiến vào, Jonas chào hỏi những người xung quanh, có người gật đầu đi qua không có gì ngạc nhiên cả, cũng có người tò mò nhìn về phía đám người bọn họ vài lần. Chỉ một lát sau, đám người đi đến trước thang máy, sau đó chia làm hai nhóm đi xuống tầng ngầm thứ hai.

Qua một lối đi thật dài, bên cạnh có phòng giám định pháp y, phòng cấp cứu, phòng giải phẫu... cuối cùng là nhà xác.

"Thực ra chiều này bác sĩ pháp y đã đến đây, nguyên nhân cái chết cũng khá rõ ràng, chỉ là dựa theo trình tự, ngày mai mới có thể nhận được báo cáo pháp y, khoảng ba, bốn ngày sau mới tổ chức tang lễ được, mà ngày đó lại là giáng sinh..."


"Hi vọng có thể sớm hơn một chút, Jonas tiên sinh."

"Đương nhiên, tôi sẽ hết sức phối hợp với pháp y."

Sĩ quan cảnh sát kia gật đầu, sau đó dẫn mọi người vào nhà xác. Bởi vì đang là ngày đông giá rét, nhiệt độ của nhà xác cũng không khiến người ta cảm thấy lạnh hơn. Một lát sau, sĩ quan kia bấm mã số mở thiết bị làm lạnh ở xung quanh rồi đưa hai mươi mốt thi thể ra trước mặt mọi người.

"D'Amico tiên sinh ngài có thể xem, đây là báo cáo khám nghiệm bước đầu, hai mươi người, nguyên nhân tử vong đều khác nhau, lưỡi dao, vật cứng... Có thể là bị gậy gỗ đập vào đầu... Có hai người bị bẻ gãy cổ, một người lồng ngực bị lực rất lớn đánh vào, hầu như cả lồng ngực đều lõm vào, còn lại là bị bắn. Chúng ta có thể thấy trong cùng một thời gian có rất nhiều người ra tay, mà điểm kì lạ nhất là, có bảy người bị bắn chết, tất cả bọn họ đều bị chính súng của mình bắn. Hiện trường không còn vết máu nào khác, không có đầu đạn dư thừa nào cả..."

"Không thể nào..."

Smith nhíu mày:

"Bọn họ có hai mươi người, hơn nữa mỗi người đều mang súng, cho dù có nhiều người mai phục hơn đi nữa thì cũng không thể vừa lao ra đã cướp được súng của bọn họ rồi giết chết. Chuyện này..."

"Cho nên chúng tôi cũng cảm thấy rất khó hiểu.."

Sĩ quan Jonas kia gật đầu, vén tấm vải phủ một thi thể lên, nói:

"Mọi người xem, Tom, các anh biết hắn rồi đó. Ừ, cho dù là tôi cũng biết rõ, năng lực chiến đấu của anh ta rất không tồi, sự thực chứng minh rằng lúc đó hắn có rút súng ra nhưng tay phải lại bị người khác bẻ gãy một ngón, sau đó bị xoay ngược súng lại bắn thẳng vào huyệt thái dương, một phát mất mạng, mà súng của hắn cũng chỉ nổ một phát, hơn nữa khẩu súng vẫn còn cầm trong tay mình."


Nhìn vẻ mặt mọi người, Jonas dừng lại một lát rồi nói tiếp:

"Tôi nghĩ hẳn là mọi người cũng biết điều này có nghĩa là gì, trong nháy mắt khi hắn rút súng ra, có người dùng tốc độ nhanh nhất lao tới, một tay cùng nắm vào khẩu súng của hắn tay kia đánh gãy các đốt ngón tay, sau đó nổ súng... Bởi vì tuyết rơi quá lớn, súng của bọn họ lại lắp ống giảm thanh nên người bên ngoài đại lộ không chú ý đến những tiếng nổ nhỏ này."

"Quá khó tưởng tượng."

Một người đứng bên cạnh nói:

"Tom cường tráng như một con trâu, không ai có thể một đấm đánh gãy tay hắn được, hơn nữa hắn còn chưa kịp nổ súng đến một phát."

"Không, có người có thể."

Im lặng một lát, Smith gật đầu:

"Joseph có thể, hơn nữa... Mọi người nhìn lồng ngực Donald xem, hoàn toàn bị lõm xuống, xương ngực gãy hết, đây là đánh từ bên cạnh, không phải dùng gậy, đây là một cú quét chân với lực lớn nhất. Quyền thủ đứng đầu chân chính có thể đá gãy cột đá, thậm chí đánh thủng tường... Joseph có thể làm được như thế."

Jonas cũng gật đầu:


"Nhưng vấn đề là hắn không thể nào giết hai mươi người trong chớp mắt được, cho dù có đến hai mươi Joseph mai phục ở đó thì cũng không dám đảm bảo những người này vừa rút súng thì đã bị khống chế, sau đó vặn ngược súng lại bắn chết bọn họ."

"Trên đời không có chuyện gì là không có lí do cả."

Đến lúc này, John D'Amico vẫn một mực xem báo cáo và nghe ý kiến của người khác mới mở miệng nói:

"Sở dĩ có thể khiến chúng ta cảm thấy nghi ngờ, điều này chứng minh rằng đối phương làm quá hoàn mỹ."

"Vậy thì chúng ta nên làm gì bây giờ?"

Smith hỏi.

D'Amico im lặng một lát rồi nói:

"Thằng bé người Trung Quốc bị đem làm mồi nhử kia, lai lịch của hắn đã điều tra rõ ràng chưa?"

"Đã điều tra, chỉ là một người bình thường, không thể điều tra kĩ lưỡng hơn. Sau sự kiện về Đường Kính Nghiêu, chính phủ Trung Quốc rất đề phòng chúng ta, vì vậy tin tức phía bên kia không linh thông lắm."

Smith trì hoãn:

"Chỉ là nghe nói hắn là bạn ở Trung Quốc của mẹ con Marilyn là chuyện mấy năm trước đó."


"Mấy năm trước, chuyện đó là do ta điều tra, còn nhớ chứ?"

D'Amico gật đầu.

Mấy năm trước hắn đã là một trong những người quản lý cao tầng nhất của gia tộc Gambino, vì vậy khi Goldie nhỏ thoái vị, hắn mới thuận lý thành chương trở thành giáo phụ mới:

"Chuyện kia do chính phủ Trung Quốc chủ đạo, đặc biệt là từ tình huống mấy năm nay của gia tộc Saliere đến xem, dã tâm với Trung Quốc của chúng ta quá lớn nên đã khiến chính phủ Trung Quốc cảnh giác, về phần Đường Kính Nghiêu, có lẽ cũng do chính phủ Trung Quốc đã sớm phát hiện manh mối nên mới âm thầm giải quyết hắn, nhân tiện cứu luôn mẹ con Marilyn..."

Đi qua từng thi thể, D'Amico nhẹ nhàng gõ lên hòm đựng thi thể:

"Hiện giờ, năm gia tộc lớn sẽ không cho phép bộc phát chiến tranh toàn diện."

Mọi người nhìn chằm chằm hắn mà không nói gì, ai cũng biết, đây là lúc hắn chuẩn bị đưa ra quyết định.

"Tôi vừa mới tiếp nhận vị trí này nên không thể khiêu khích mọi người, muốn cố gắng biểu đạt thiện ý, lôi kéo bọn họ là nguyên tắc không thay đổi, nhưng hai mươi người đã chết, nếu cứ im lặng như vậy thì sau này tôi sẽ không có bất kỳ địa vị đáng nơi nào tại Mỹ, tất cả mọi người sẽ biết, John D'Amico là một kẻ hèn nhát..."

"Cho nên... Tôi biết mọi người đã chuẩn bị xong, bắt đầu hành động từ bây giờ, trước khi bọn họ kịp phản ứng lại, tôi muốn lão Victor phải trả giá xứng đáng. Tôi cho các người hai ngày, tối ngày thứ hai, cũng là đêm giáng sinh, tất cả mọi hành động đều phải dừng lại. Đến lúc đó, hẳn là chúng ta đã nhận được lời khuyên dừng tay của các gia tộc còn lại, ngày 24 là giáng sinh, tôi sẽ đi xin lỗi lão Victor."

Chín giờ tối.

Thành phố sáng rực ánh đèn, xe cộ qua lại không dứt, nhìn qua cửa sổ bám đầy tuyết, New York ban đêm đầy ánh đèn, điểm xuyết thêm những bông tuyết đầy trời cũng trở nên khá thanh nhã.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui