Cho dù là Joseph hay Smith, thân hình cũng cứng ngắc. Marilyn ở bên ngoài cũng căng thẳng, khẩn trương vô cùng.
Dưới họng súng đen ngòm, Gia Minh kéo Heidy đi thẳng, không liếc mắt nhìn cây súng của đối phương lần nào.
Smith cười phất phất tay:
"Ha hả, hiểu lẩm, hiểu lầm, thu súng lại đi, tính khí của ta có chút nóng nảy. Joseph, ngươi cũng hiểu, chúng ta tới đây không phải để sinh sự, đều thu súng lại đi."
Nghe hắn nói vậy, hai tên phía sau thu súng lại, nữ tử tóc đỏ thì quay súng một vòng, nói:
"Ngoài ý muốn, ta cũng chỉ không khống chế được tâm tình mà thôi, ngươi cũng biết... mỗi tháng đều có vài ngày như vậy, còn nữa.. Này..."
Hướng về phía Gia Minh hô một tiếng, đợi Gia Minh quay đầu, nữ tử làm tư thế nổ súng, dùng đôi môi đỏ mọng hôn gió một cái, quyến rũ vô cùng:
"Ta nhớ kỹ ngươi, bảo bối."
"Đồng ý."
Nhún vai, Gia Minh không thể nói gì hơn cả.
"Lão đại, đầu mối mới đã tới."
Theo giọng nói, một tập tư liệu được ném xuống trước mặt Thôi Quốc Hoa:
"Từ đâu tới?"
"Từ bên Saliere tới đây."
Phương Quốc Lâm sửa sang lại máy vi tính trên bàn, thuận tiện mở phần tài liệu kia ra xem:
"Thật là kỳ quái, theo như tin đặc biệt ở trong nước, điều tra kết quả là... Cố Gia Minh đã biến mất..."
"Cố Gia Minh biến mất?"
Nhìn qua tài liệu kia một chút, Thôi Quốc Hoa nheo mắt, nói:
"Hắn đã tới nước Mỹ?"
Phương Quốc Lâm gật đầu:
"Nơi nhập cảnh không có tư liệu của hắn chắc là nhập cảnh phi pháp, mặt khác, cái tên Giản Tố Ngôn cũng không tìm thấy trong tư liệu của Cục xuất nhập cảnh, tư liệu trong máy tính đã bị sửa, nhưng mà có thể khẳng định, chắc chắn Giản Tố Ngôn đã đi máy bay tới đây, chúng ta tạm thời chưa tìm được chỗ ở của nàng."
"Ta dám khẳng định là nàng ta không thích người khác điều tra nàng ta đâu."
Lẩm bẩm một câu, Thôi Quốc Hoa nói:
"Lần này hai chị em các nàng ấy cùng tới đây... chẳng nhẽ lại đi du lịch?"
"A, lão đại, cái tên Cố Gia Minh này chẳng phải nói Giản Tố Ngôn là cô dâu nhỏ của hắn hay sao? Không phải chị em, là vợ chồng đó?"
"Chuyện này mà các ngươi cũng tin, tin tức vớ vẩn ở đâu chẳng có..."
Sau khi xem qua tài liệu kia một lần, Thôi Quốc Hoa cười nói:
"Giản Tố Ngôn xuất thủ lúc gần sáng, Cố Gia Minh biến mất khỏi thành phố Giang Hải, chạng vạng hôm qua xuất hiện trong trang viên của Saliere, a, các ngươi sắp xếp những tài liệu này lại, ta cảm thấy có một cái gì đó rất kỳ quái..."
"A, em cũng thấy kỳ quái, lão đại, khi tin tức Cố Gia Minh biến mất, em đột nhiên nghĩ, Cố Gia Minh biến mất, Hoa Tulip xuất hiện, lẽ nào Cố Gia Minh chính là Giản Tố Ngôn?"
Phương Quốc Lâm cười lắc đầu:
"Làm sao có thể, nam nhân đóng giả nữ nhân, lại còn giả tới mức mê hoặc người thiên hạ thì không có khả năng, huống chi một đứa bé có thể đánh bại Nguyên Lại Triêu Sang, trừ phi hắn là Tiến Hóa giả tự nhiên..."
Suy nghĩ một chút, Thôi Quốc Hoa lắc đầu:
"A, vẫn có thể xem như là một loại suy đoán tuy rằng khả năng rất nhỏ, nhưng mà... chúng ta có cần báo cáo lên trên cái phân tích này không?"
"Thôi cho qua."
Lắc đầu như đinh đóng cột, Phương Quốc Lâm liếc mắt nói:
"Em không muốn bị mọi người coi là thằng ngốc đâu..."
Âm thanh hỗn độn, đầu người chen chúc nhau, đây là nói phồn hoa nhất tại khu giải trí hòa nhạc Manhattan, khắp tầng một đều là những máy chơi game cỡ lớn, tầng hai là những hoạt động gần như trò ném bóng.
Theo như lời của Marilyn thì dưới tầng ngầm còn một sàn thi đấu quyền anh không phép, nhưng thông thường phải chờ đến rất khuya và phải là người có một số mối quan hệ nhất định mới được phép vào tầng thi đấu ấy. TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
"Có thể mở những cuộc thi đấu quyền anh tại Manhattan thì ắt hẳn phải có vài nghị viện viên đứng sau lưng, theo lời họ thì đây là sàn đấu quyền anh tốt nhất ở New York, nghe nói trước đây Joseph cũng đã từng thi đấu tại đây...Gia Minh, sao cậu biết nơi này?Cậu có muốn đi xem thử không? Buổi tối tôi đưa cậu vào xem"
"Nếu không phải vừa rồi cô nói thì tôi cũng không biết, có điều vừa rồi đi ngang qua một khu giải trí lớn như vậy, tôi nghĩ Heidy cũng sẽ thích... nghe cô nói thì hình như bên dưới rất thú vị, cô đã từng xuống đó rồi à?"
"Chưa, nhưng tôi nghe nói, mười trận thì có đến chín trận có người bị đánh chết."
Cứ thế nói chuyện, hai người hiện đang đứng bên cạnh những chiếc máy chơi điện tử cỡ lớn.
Cô gái lai Mỹ mặc chiếc áo nỉ bó sát người, mái tóc buộc kiểu đuôi ngựa trông rất phong độ cá tính đang đứng trên một trong những chiếc máy chơi game được làm theo mô hình một chiếc xe môtô thi đấu, người cúi khom, ánh mắt sáng rực nhìn thẳng về phía màn hình.
Theo như những gì đang hiển thị trên màn hình, tốc độ của chiếc môtô đã lên tới 230km/h, lướt bay như gió, như điện chớp vượt qua hết tất cả đối thủ. Gia Minh nhìn lướt rồi huýt một tiếng sáo.
"Ồ, không ngờ nó ấy lại có năng khiếu như vậy.."
Marilyn cười bảo:
"Mùa hè năm nay, nó tốt nghiệp, mọi người đã tổ chức một cuộc thi chơi game, Heidy đã giành chức quán quân."
"Đúng vậy, đúng vậy."
Vừa lái xe, cô gái vừa đắc ý quay đầu lại nói:
"Lợi hại chứ?"
"Ở chỗ chúng tôi đây là những thứ không được hoan nghênh, còn bị la rầy nữa. À, cô phải cẩn thận đó."
"Rắc.." âm thanh vang lên sau cú va chạm trên màn hình, chiếc mô tô không kịp chuyển hướng chạm vào những thanh chắn ven đường, cả xe và người đều bay ra khỏi đường ray, tay lái mô tô vỗ mông rồi lại tiếp tục đứng lên, rồi lại vỗ mông quay đầu lại tìm xe của mình. Sau đó lại bị một đối thủ khác phía sau không chút nể tình chạy thẳng lên đâm ngã xuống, bánh trước bánh sau thi nhau cán lên người...
"Tội nghiệp.."
Gia Minh và Marilyn nhìn nhau cười, cô nàng game thủ Heidy đáng thương cuối cùng cũng đã tìm lại được chiếc mô tô của mình, cô nhanh chóng chạy vượt lên. Cũng đúng vào lúc này, hai chiếc máy bắn tỉa bên cạnh cũng đang trống chỗ. Gia Minh xốc xốc những đồng tiền chơi game trên tay nói:
"Chơi không?"
"Bắn súng?"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...