Đi vào trong phòng, Chư Thần Vô Niệm cầm trong tay một cuộn băng nhạc vừa mới tìm được, ống nói điện thoại trên bàn vang lên tiếng xin chỉ thị đại loại là "có giết hay không...". Thản Khắc đứng bên cửa sổ dùng ống nhòm quan sát tình huống dưới quảng trường nhỏ.
"Chuyện gì vậy?"
Đối với hắn, mục đích chủ yếu khi tới đây là để giết Giản Tố Ngôn, nếu có thể thuận tay giết luôn Trần Cô Hạ thì đương nhiên là không còn gì tốt hơn, tất cả chuyện còn lại đều giao cho những người khác chịu trách nhiệm. Hắn thuận miệng hỏi một câu, chỉ thấy Thản Khắc bỏ ống nhòm xuống, quay lại nhìn hắn nói:
"Có một tên mập mạp đang trần truồng chạy ở bên dưới."
"Ồ... Là loại tao yêu thích sao?"
Lời như vậy đương nhiên là không có ai tin. Chư Thần Vô Niệm thuận miệng trả lời rồi đến bên cửa sổ cầm ống nhòm lên nhìn, sau đó hắn lập tức sững sờ.
"Oa, thật sự là có một tên mập mạp... Thật là hào phóng, dưới thời tiết như thế này..."
Sự khâm phục thể hiện rõ ràng qua lời nói.
"Rất có thể người này chính là con mồi để thu hút sự chú ý của chúng ta, trên mặt và thân thể hắn dính đầy thứ gì đó..."
"Nhìn qua có vẻ nhầy nhầy, lại là ở trên mặt, mày đúng là thằng Thái Lan cô lậu quả văn... Dựa theo cách nói của người Nhật Bản chúng tao, đó gọi là bắn lên mặt..."
"Ít nhất có một nửa là máu."
"Đương nhiên là máu, lượng lớn như vậy vừa nhìn đã biết là XXX rất nhiều lần, nếu như là mày, liên tục XXX, cuối cùng phun ra chắc chắn cũng đều là máu..."
Nhìn bộ dạng quan sát cẩn thận của Chư Thần Vô Niệm, trong chốc lát Thản Khắc cũng không biết nói gì, yên lặng nghe những lời khâm phục của hắn.
"Đây chính là tình yêu nha, có thể vì tình yêu mà không chỉ quyên tinh, thậm chí còn quyên rất nhiều máu, ít nhất có một bên là người rất mãnh liệt, quả là tình yêu đồng tính vẫn bền vững hơn một chút. Bắn tỉa..."
Khoé miệng nhếch lên nụ cười khó tả, Chư Thần Vô Niệm cầm ống nghe lên.
"Bất kể có phải vì để thu hút sự chú ý của chúng ta hay không, giết hắn trước rồi tính sau... Để hắn được chết vì tình yêu đi."
Sau một khắc, tiếng súng vang lên.
Trong đêm đông gió lạnh, mập mạp vẫn trần truồng chạy rất nhanh nhẹn và dũng mãnh.
Trên lầu năm của khu kí túc xá ở bên trái, choang một tiếng, cửa sổ thủy tinh vỡ vụn, máu tươi vẩy trên mặt đất, ở trên nóc một dãy nhà khác, một người mang theo súng bắn tỉa ngã xuống phía dưới, đương nhiên trước khi rơi xuống đất thì hắn đã mất mạng rồi. Nguồn: https://truyenfull.vn
Sau giây lát yên lặng, tiếng súng kịch liệt đột nhiên vang lên, hoả lực của hơn mười người nhắm thẳng vào góc một toà nhà. Chư Thần Vô Niệm nở nụ cười:
"Có cao thủ tới, chăm sóc hắn cẩn thận!"
Sau một khắc, tiếng thuỷ tinh vỡ vụn vang lên, từ phòng phát thanh bên trái lễ đường cao chừng bốn tầng lầu này, Chư Thần Vô Niệm thậm chí trực tiếp phá vỡ cửa sổ nhảy xuống.
Gió lạnh ùa vào, Thản Khắc theo bản năng bước tới, thò đầu ra ngoài nhìn, tốc độ rơi xuống của Chư Thần Vô Niệm đột ngột giảm xuống ở giữa không trung rồi hạ xuống đất an toàn, sau đó hắn dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới nơi đang bị hoả lực bao phủ.
Gió thổi qua, tư thế chạy bộ của Chư Thần Vô Niệm có vẻ hơi quái dị nhưng tốc độ lại nhanh nhẹn đến khác thường, trong nháy mắt hắn đã chạy đến bên bồn hoa ở phía trước, bật người nhảy lên bậc thềm cao hơn hai thước rồi chuyển qua khúc quanh ở bên cạnh. Tuy rằng động tác của hắn nhanh chóng lưu loát nhưng những lính đánh thuê này cùng có thể làm được như vậy, chỉ là nếu quan sát kỹ càng thì sẽ khiến người ta có cảm giác vô cùng quái dị, dường như thỉnh thoảng luôn có một người vô hình nào đó đẩy hoặc kéo hắn lại một chút, điều chỉnh thân thể của hắn đến tư thế tốt nhất.
Vệt sáng từ ống phóng rốc két xẹt qua bầu trời đêm, nơi vốn đã bị đầu đạn điên cuồng chà đạp kia lập tức nổ tung, ngọn lửa bốc lên cao tới ba mét, đá vụn bay tán loạn, chỉ là người có thể dễ dàng tìm ra vị trí của hai tên bắn tỉa trong đêm tối thì đương nhiên sẽ không đứng nguyên tại chỗ sau khi nổ súng xong. Theo sát Chư Thần Vô Niệm, mấy tên lính đánh thuê đánh bọc tới.
Lúc này Chư Thần Vô Niệm đã chạy đến sát bên khu nhà, hắn nương theo tốc độ cao để nhảy lên, bám vào một ống nước bên cạnh bức tường rồi bật mình lên sân thượng của lầu hai, sau đó lại đạp mạnh vào lan can bên sân thượng, tiếp tục bám vào ống nước để nhảy lên tầng thượng.
Đưa tay ra sau lưng rút hai khẩu MP5 ra rồi đi đến sát bên bờ của tầng thượng, song vừa định nhô đầu ra xem tình hình ở bên dưới thì cảm giác nguy hiểm chợt ập tới, hắn theo bản năng dừng bước, mái hiên ở phía trước nổ tung, đầu đạn từ súng bắn tỉa gần như xẹt quá sát trán hắn bay thẳng lên bầu trời đêm, gạch vữa vỡ vụn đập vào mặt đau rát.
Sau một khắc, hắn không chút do dự nhảy xuống dưới.
Tia lửa loé lên từ hai tay, hắn điên cuồng xả đạn về phía một gian phòng bên phải, cho dù nhảy từ trên tầng thượng của lầu hai xuống nhưng khi rơi xuống đất hắn cũng chỉ quay cuồng rồi lăn vào một bụi cỏ mà không bị chút thương tích nào. Cùng lúc đó, đám lính đánh thuê cũng đã lao về phía bên này.
Tiếng chiến đấu kịch liệt lại vang dội dưới bầu trời đêm
Sóng chấn động hồn loạn, đầu đạn bay ngang, gạch vữa vỡ vụn văng tung toé, vô số đồ vật bị xoắn thành mảnh nhỏ, nơi nơi tràn đầy nguy hiểm. Đông Phương Lộ cúi người xuống thấp nhất có thể, bám sát theo bóng dáng đang đi ở đằng trước, ẩn nấp, trốn tránh đám lính đánh thuê đang đuổi theo ở phía sau. Lần đầu tiên tự mình tham dự đến cuộc chiến đấu thế này, hắn thực sự có cảm giác không hít thở nổi.
"Phía trước là khu dạy học, phần lớn mọi người đều bị nhốt ở bên trong, người của bọn họ không đủ nên chỉ có thể canh gác ở các cửa ra vào quan trọng, nếu Đông Phương Uyển không bị nhốt ở bên trong thì có thể đang bị nhốt ở mấy khu nhà khác. Vừa rồi Chư Thần Vô Niệm ở phòng phát thanh, nghĩa là rất có thể nàng đang bị giam tại lễ đường..."
Nấp ở một bên, Gia Minh thuận tay ném khẩu súng bắn tỉa cho Đông Phương Lộ, sau đó rút hai khẩu súng lục giắt bên hông ra, lạnh lùng nhìn sang:
"Tôi đưa cậu đến đây, cậu giúp tôi giữ bí mật, cậu nghĩ sao?"
"Ừ..."
Hít sâu một hơi, Đông Phương Lộ gật đầu.
"Tôi sẽ giữ kín bí mật này."
"Rất tốt, có vẻ như chúng ta đã tìm được tiếng nói chung."
Gật đầu, Gia Minh đứng lên.
Đối mặt với rừng súng mưa đạn, hắn giơ súng lên, siết cò.
Xuyên qua hai tấm cửa sổ, cách đó mười mấy mét, trên trán hai tên lính đánh thuê vừa vọt lên xuất hiện hai lỗ máu. Động tác siết cò còn chưa kết thúc thì hắn đã lăn trên mặt đất, ngay sau đó lại một tên lính đánh thuê ngã gục, một tên khác vừa nhảy ra thì cánh tay đã xuất hiện hoa máu. Trong chớp mắt, bọn lính đánh thuê vừa xông tới đã chết gần một nửa, những kẻ còn lại vội vàng né tránh khắp nơi. Có đôi khi hỏa lực mạnh cũng chỉ đại biểu cho sự huyên náo, để trở thành một đội ngũ chuyên nghiệp nhất, bọn họ càng phải dựa vào thực tế để cân nhắc thực lực của đối phương.
Trong nháy mắt hai khẩu súng xả hết đạn, băng đạn rơi ra, còn chưa chạm xuống đất thì hai băng đạn khác đã được lắp vào. Đông Phương Lộ đang lén lút rời đi ở cách đó không xa, tận mắt thấy kỹ năng dùng súng thần kì như vậy, gần như là trong khoảnh khắc khi Gia Minh vừa xuất hiện thì tiếng súng của những người khác đã hoàn toàn tắt ngúm, hắn chỉ nghe nói một người có được năng lực như vậy, đó là kỹ năng áp chế hỏa lực của vua sát thủ Nguyên Lại Triêu Sang.
"Bây giờ... Cậu từ phúc cho mình đi..."
Quay sang bên này nhìn hắn một lần, sau đó Gia Minh biến mất tại một góc tối.
Một đám lính đanh thuê đuổi theo sát về phía bên này.
Nói đùa gì vậy... Lao vào một góc tối khác. Đông Phương Lộ nắm chặt khẩu súng trong tay, sắc mặt tái nhợt, chân tay luống cuống. Từ nhỏ hắn đã rất có thiên phú với mọi việc, từ những việc như kinh doanh, dùng người, quản lý đều nhận được vô số khen ngợi, nhưng trên chiến trường thì hắn vẫn chỉ là một kẻ non nớt không có chút kinh nghiệm nào. Trong chớp mắt, sự áp bách của tử vong từ bốn phương tám hướng ập tới...
Nhưng... Tại sao lại chỉ đuổi theo mình...
Trong khi Đông Phương Lộ đang khóc không ra nước mắt, giọng nói hưng phấn khó có thể kiềm chế của Chư Thần Vô Niệm cũng vang lên trong điện thoại:
"Áp chế hoả lực, thực lực như vậy... Là cô ta đến rồi..."
Ông ông ông ông ông ông...
Âm thanh như tiếng muồi vo ve từ bốn phía truyền đến quanh quẩn trong đầu, dường như còn nghe được tiếng súng, tiếng người quát tháo nhưng lại không cách nào xác định rõ được, nàng nằm co quắp trong góc chứa đầy đồ vật hỗn tạp, toàn thân không có chút sức lực, bức tường lạnh như băng khiến nàng cảm thấy vô cùng khó chịu, trán rất nóng nhưng toàn thân lại cảm thấy rất lạnh, từ cổ trở xuống, hạch bạch huyết dường như đều căng phình lên rất khó chịu. Cuối cùng bệnh lại tái phát, trong lòng nàng tự hiểu.
Trong tầm mắt, ánh sáng quét qua quét lại, cố gắng lắm mới tập trung được tình thần, rốt cuộc nàng cũng có thể thấy được y tá họ Lý, lúc này cô ta đang dẫm lên một đống đồ đạc vươn đầu lên cửa sổ thông gió để nhìn ra ngoài. Một lát sau, tiếng ồn ào ở bên ngoài có vẻ càng kịch liệt hơn, Lý Vân Tú vội vàng trở lại ngồi xuống bên cạnh nàng, đầu tiên là dùng vải bạt trùm lên người cả hai, sau đó mới đưa tay sờ lên trán lạnh như băng của nàng:
"Tôi đã nói cô nên đến bệnh viện từ sớm, bệnh thận tổng hợp rất ngoan cố, hơi sơ xuất một chút là sẽ tái phát... Nếu cô chịu đi bệnh viện từ sáng sớm thì bây giờ đã không bị nhốt ở chỗ này."
"Nếu vậy... Coi như đáng đời tôi đi..."
Gục đầu lên bức tường lạnh lẽo, Nhã Hàm gượng cười, đến khi Lý Vân Tú giải thích rằng mình không có ý đó thì nàng mới yếu ớt hỏi:
"Cô Lý, bên ngoài có chuyện gì vậy?"
"Vẫn không rõ ràng lắm, vẫn còn có người đang lục soát. Vừa rồi... Ặc, có một tên mập mạp trần truồng vừa la hét vừa chạy về phía bên này, sau đó bắt đầu đánh nhau, tôi không biết có nên nhân cơ hội trốn ra ngoài hay không..."
"Xin lỗi đã làm liên lụy đến cô..."
"Không có, tôi biết tên điên đang nghêu ngao trên loa phát thanh kia, khi còn ở Nhật Bản tôi đã phá hỏng chuyện của hắn, có lẽ mục đích tới đây lần này của hắn cũng vì giết tôi, là tôi làm liên lụy đến cô mới đúng. Chẳng qua... Tiểu thư Giản Tố Ngôn là bạn cô, cô ấy sẽ đến cứu cô... À..." Vừa nói ra mấy lời này. Lý Vân Tú lập tức khó xử ngậm miệng lại, mặc dù mình thuộc về Viêm Hoàng Giác Tỉnh nhưng cũng không có bao nhiêu người biết, mà mình lại không phải người làm về phương diện kia thì tại sao có thể biết được cái tên Giản Tố Ngôn... Nguy rồi, phải giải thích thế nào đây.
Chỉ là lúc này Nhã Hàm cũng không hề phát hiện ra điều gì không đúng, nhớ đến chuyện giữa mình và Gia Minh, nàng nhắm mắt lại, nước mắt tràn ra khoé mi.
"Chúng tôi cãi nhau..."
Rất lâu sau nàng mới nghẹn ngào nói.
Bầu không khí trở nên trầm lặng, đột nhiên, tiếng mở cửa vang lên...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...