Buổi chiều ngày mồng 2 tháng 12, tổng bộ Sa Trúc bang.
"Lão đại, lão đại, mau ra đây nhìn, xem chúng em mang tới thứ gì này..."
Nghe thấy tiếng kêu của thủ hạ, Liễu Chính đang ở trong nội sảnh chơi mạt chượt, có chút không kiên nhẫn chạy ra:
"Lộn xộn cái gì đó, Lão Tử đang sắp được Thất Xảo Đối, tốt nhất là chúng mày cho tao xem cái thứ hữu dụng một chút."
"Đương nhiên là hữu dụng, tuyệt đối hữu dụng, hôm nay ở trạm xe lửa, có một tiểu tử móc trộm một cái túi, sau khi xem hắn bị dọa đến chết khiếp, nên mang tới cho chúng em, mau đến nhìn xem."
"Vật gì vậy, người ngoài hành tinh? Ách..."
Đi tới gian ngoài, Liễu Chính liếc mắt nhìn thấy những thứ trong túi đồ, đầu tiên là ngẩn ra chừng 5 giây, sau đó chỉ vào nói:
"Đồ chơi?"
"Không, tất cả đều là thiệt, ông trời của tôi, anh em, cái linh kiện này có phải là rất quen hay không, đó chính là linh kiện súng tự động MI 6A2 của nước Mỹ, còn cái này, trông thì có vẻ cũ, nhưng tuyệt đối là hàng đã trải qua trăm trận là AK47, cái chuôi súng lục này, chính là khẩu A80.9 li tự động của Tây Ban Nha bắn được tới 15 phát, ngắn gọn thực dụng... Còn cái này..."
Mặc dù hiện giờ thế giới xã hội đen của Trung Quốc chỉ dùng khảm đao, nhưng một số "người điên" hoặc là người có địa vị cao, thỉnh thoảng cũng nhìn thấy khẩu 38 cũ kỹ, cho nên, số súng ống trước mặt này có thể khiến người khác kích động vô cùng. Sau khi được giới thiệu xong, Liễu Chính đã đi tới, cầm mấy khẩu súng chậm rãi thưởng thức.
"... Súng cũng có, mà còn có cả mấy thứ dụng cụ để chữa bệnh, nào là trị liệu ngoại thương, băng gạc, thuốc tê các loại, cái gì cần có đều có, chắc là để đề phòng có người nào đó bị trúng đạn. Được rồi, còn có cả sổ tay du lịch và bản đồ, bọn họ có đánh dấu, nhưng mà phía trên là ngôn ngữ Hàn quốc, chúng ta lại không có ai hiểu thứ ngôn ngữ này... Lão đại, tiểu tử kia có phải là đã trộm được túi đồ của đám lính đánh thuê rồi hay không?"
"Mẹ nó, nặng thế này, không biết tiểu tử kia làm sao có thể lấy đi mà thần không hay quỷ không biết."
Mặc dù những thứnày đúng là vô cùng hữu dụng với hắc đạo, nhưng sắc mặt Liễu Chính lại có chút âm trầm:
"Còn cười, cái vấn đề này rất lớn, nếu quả thật là lính đánh thuê, nói không chừng chẳng bao lâu nữa chúng sẽ tìm tới cửa, bản đồ và sổ tay ở đâu, cho ta xem một chút..."
"Vậy... Lão đại, chuyện này có nên báo cảnh sát hay không..."
Liễu Chính đang loay hoay xem cái gì đó, đại khái trầm mặc khoảng hai phút, mới phất phất tay.
"Bây giờ thì không, kiểm tra một chút, nếu như trong túi không có gì đặc biệt, thì bọn chúng cũng không thể tìm tới ngay đâu. Nếu đối phương thực sự không tìm tới, thì nhóm hàng này chúng ta sẽ lấy, mặt khác... không có ai biết tiếng Hàn quốc ư? Các ngươi chẳng phải là đã nói mình đã chém người ở bên Hàn Quốc rồi mới trở về hay sao..."
"Em trước kia ở Thái Lan..."
"Em ở Myanmar..."
"Thủ hạ của em có một người từng tới Hàn quốc, nhưng mà nó không biết chữ..."
Những người xung quanh hai mặt nhìn nhau.
"Thật là."
Liễu Chính oán hận mắng một câu, liếc nhìn bản đồ cùng sổ tay du lịch, trên đó có rất nhiều chỗ được đánh dấu. Nhưng hắn quan tâm không nhiều lắm, nói:
"Bọn họ hiện tại đã đánh mất dụng cụ giải phẫu, rất có khả năng là sẽ tới bệnh viên thu mua... Này Mãnh tử, mày có biết Diệp phu nhân ở nơi nào không, chính là mẹ của Linh Tĩnh ấy, bà ta là chủ nhiệm khoa ngoại, ngươi lập tức dẫn người qua đó, nếu phát hiện chuyện gì không ổn thì báo cảnh sát, nếu như không có gì không thích hợp thì thôi, đừng dọa đến người ta. A Hổ, mày có người quen ở Cục cảnh sát nên thả một chút tin tức ra ngoài, nói mấy thứ linh tinh sẽ không sao đâu, dù sao mấy thứ này chúng ta cũng sẽ không bỏ. Tiêu Mạnh, ở đây..."
Hắn cầm mấy bức ảnh nói:
"Đây hình như là ảnh của học viện Thánh Tâm mà, mày mau dẫn người qua đó, xem Sa Sa. Linh Tĩnh. Gia Minh mấy đứa bé này thế nào, không có chuyện gì thì chớ kinh động chúng nó, mong... là mục tiêu của đám lính đánh thuê này không phải là học viện Thánh Tâm."
"Chắc là không trùng hợp như vậy đâu."
Bên cạnh có một tiểu đầu mục nói:
"Có khi họ chỉ là muốn tới du lịch."
"Không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất... Không có chuyện gì thì đừng đánh động, nếu có việc phải báo ngay cho cảnh sát, quan trọng nhất là không để cho mấy đứa Sa Sa có chuyện gì, hiểu chưa. Lập tức đi đi, còn nữa, mau tìm một thằng biết tiếng Hàn quốc tới đây, mà trên này đánh dấu hình như còn dùng tiếng Nhật, tìm cả thằng biết tiếng Nhật nữa... Chúng ta lập tức đi đến cục cảnh sát nói phong thanh một chút, bọn người này không thể đùa được..."
Ở cửa trường học thủ tục đăng ký đơn giản, Phó Nghiêm Kiệt đi vào cổng trường.
Trong lòng có chút khẩn trương, nhưng nét mặt lại tự nhiên vô cùng, hắn mang theo một cái túi to, bên trong không chỉ có máy vi tính, mà còn có những hộp nhỏ đựng thiết bị, cùng với rất nhiều đồ ăn vặt, hôm nay tới đây, hắn đã chuẩn bị xong tất cả để kháng chiến lâu dài.
Hơn nửa năm nay sau khi kỷ niệm ngày thành lập học viện Thánh Tâm, vốn hắn muốn làm một sự kiện lớn, công kích trang web để gây tiếng vang, ai ngờ kết quả lại mang tới một đại phản kích, đến cuối cùng Bạch Tuyết Công Trư phải tham gia chống đỡ, thần cấp vi-rút máy tính "Hùng Miêu Thiêu Hương" khiến cho cả cộng đồng máy tính thế giới đều biết. Hiện giờ, Phó Nghiêm Kiệt đã coi chuyện này chính là chuyện nhục nhã nhất trong cuộc đời hắn, bởi vì hắn chính là mồi lửa gây họa.
Từ nhỏ bởi vì thể hình mập mạp, cho nên ở nhiều phương diện hắn không xuất sắc, không được ai coi trọng, nhưng mà, Thượng Đế đóng một cửa, rồi mở một sổ, câu này rất có đạo lý.
Từ khi tiếp xúc với máy vi tính, hắn mới phát hiện ở phương diện điện tử, tin tức có thiên phú kinh người, ở lĩnh vực này, năng lực của hắn có thể khiến cho mọi người phải than lên sợ hãi, sau đó cái tên "Siêu Nhân Giảm Béo" đã nổi tiếng được nhiều công ty ở thành phố Giang Hải mời làm việc.
Khi đối tác đã đưa tiền, hắn sẽ tận tâm để bảo vệ hệ thống mạng của họ, hắn thu tiền không nhiều lắm, tiền cũng không quan trọng với hắn với hắn cái khiến hắn thích đó chính là quy tắc do hắn đặt ra có thể khiến người khác có cảm giác kính nể.
Bởi vậy, cái sự kiện trong ngày thành lập trường chính là sự kiện cản trở đầu tiên của hắn, hắn bội phục Bạch Tuyết Công Trư, nhưng đồng thời hắn cũng coi đối phương là địch thủ lớn nhất kiếp này.
Trong hậu kỳ của trận chiến tranh mạng này, người khác không có đất tham gia, Phó Nghiêm Kiệt cũng không tham gia, nhưng hắn không hổ là thiên tài, trong khi Bạch Tuyết Công Trư đang nỗ lực ngăn cản sự phát triển của virut "Hùng Miêu Thiêu Hương", hắn đã làm rất nhiều công việc. Bạn đang đọc truyện được tại TruyệnFULL.vn
Sau đó kết hợp rất nhiều đầu mối, hắn khiếp sợ phát hiện, Bạch Tuyết Công Trư trong truyền thuyết rất có khả năng chính là người ở trong học viện Thánh Tâm. Dựa vào những số liệu mạng thu được, thì rất có thể nó tới từ một máy tính phục vụ ở một khu vực công cộng.
Vào năm 1988, máy tính và mạng internet bắt đầu phát triển, phí sử dụng mạng rất đắt, nhưng mà Thánh Tâm học viện lắm người nhiều của cho nên có thể lắp mạng cáp quang, xây dựng mạng LAN có tốc độ cao, vì vậy trải qua hơn nửa năm chuẩn bị chu đáo, Phó Nghiêm Kiệt đã có cảm giác, mình xuất thủ sẽ nắm chắc phần thắng.
Kế hoạch là thế này, Hắn thiết kế được một trang bị nhỏ vô cùng đặc thù, rồi tìm tới phòng server. Đầu tiên hắn sẽ dùng thiết bị của mình truyền một loại virut khiến cho toàn bộ hệ thống mạng tê liệt, khiến cho mỗi máy tính trong mạng LAN đều bị nhiễm, khả năng phá hoại của virut không lớn, mà đây cũng chỉ là hành vi mang tính khiêu khích của hắn.
Sau khi máy tính đã bị nhiễm, hắn sẽ phát ra một tín hiệu cảnh báo, nói đây không phải là một hành vi ngang ngược, mà chỉ là một hành động "luận bàn" của hảo hữu. Sau đó, hắn sẽ lắp cái trang bị đặc thù của mình trong phòng server, điều này sẽ khiến cho loại virut kia không thể nào diệt được, chí ít với sự hiểu biết của hắn thì là không thể nào, chỉ có cách duy nhất là ngưng hoạt động phòng server hoặc là tháo dỡ, làm lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...