"Này này này, đã nghe nói gì chưa? Mấy hôm trước trên nam hải có thuyền buôn lậu được trang bị ống phóng rốc két, thậm chí còn bắn chìm cả tàu của cảnh sát biển đó."
"Mình cũng xem tin tức, nghe nói là thuyền buôn lậu từ Hàn Quốc hay Thái Lan gì đó, chậc chậc, thật là quá ngông cuồng, bảy người đã chết đó, đến giờ vẫn chưa truy tìm được bọn buôn lậu..."
"Làm sao có thể tim được, đoán chừng cũng đã lên bờ rồi. Cha mình có công ty ở Hongkong, nghe nói mấy ngày gần đây cảnh sát bên đó đang càn quét dân nhập cư trái phép với quy mô lớn, đã xảy ra nhiều lần đọ súng giữa cảnh sát với bọn buôn người và buôn lậu ma túy nhưng vẫn chưa xác tìm ra được đám người kia. Có khi nào bọn họ trực tiếp tới Quảng Đông hay nơi nào khác không..."
"Trung Quốc không phải là nước Mỹ, ai muốn chạy nội địa làm gì chứ..."
"Dù sao vẫn khá hơn Hàn Quốc, Thái Lan. Hơn nữa chưa chắc đã là dân nhập cư trái phép, mình thấy khả năng rất lớn là bọn buôn lậu ma túy."
Giữa trưa, bầu trời hơi u ám, trong lớp học khá náo nhiệt, bảy tám nam sinh chụm đầu nói chuyện phiếm với nhau. Gục bên bệ cửa sổ, Gia Minh nhìn xuống đám người đang hoạt động bên dưới sân vận động, hai đầu sân bóng là hai sân bóng chuyền đơn giản. Sa Sa buộc tóc đuôi ngựa, tràn đầy sức sống đang đánh bóng chuyền, thỉnh thoảng lại quay sang vẫy tay về phía bên này.
"Này, Cố Gia Minh."
"Ừ?"
Quay đầu lại, Đông Phương Uyển đang đi sang bên này, nàng ngồi xuống chỗ ngồi của Huân:
"Hỏi cậu một chuyện?"
"Chuyện gì?"
"Nghỉ đông cậu đã có dự định gì chưa?"
"Nghỉ đông? Làm ơn, làm sao mình biết được... Hôm nay mới là mùng 2 tháng 10."
"Cũng chỉ còn hơn một tháng nha. Là thế này..."
Đông Phương Uyển hơi ngập ngừng.
"Trước mắt mới chuẩn bị được bước đầu, câu lạc bộ du lịch chúng mình dự định đi du lịch Hongkong một tuần vào dịp nghỉ đông, gần như cả lớp đều đi, dọc đường đều không phải bỏ tiền. Ừ... Trong lớp cũng chỉ có cậu và Huân không tham gia câu lạc bộ du lịch nha. Cậu xem, cậu là cổ đông của công ty đồ chơi. Hứa Nghị Đình cũng đi cùng, gọi cả Diệp Linh Tĩnh, Liễu Hoài Sa cùng đi cũng được, như vậy cũng xem như hai câu lạc bộ chúng ta cùng đi du lịch. Đúng rồi, chắc là Huân sẽ phải về Nhật Bản sao?"
"Oa."
Gia Minh than thở. TruyệnFULL.vn - .TruyệnFULL.vn
"Thật hào phóng, tất cả đều không phải trả tiền, đi Hongkong du lịch một tuần... Cậu thật lắm tiền nhiều của."
"Mỗi học kỳ đều đi một lần!"
Đông Phương Uyển hất hàm lên khá tự đắc.
"Chỉ cần mình có thể trả được. Lần này đi Hongkong, nghỉ hè đi châu Âu, sau đó là Mỹ hay Nhật Bản cũng được... Thực ra lần này đi Hongkong cũng vì khai thác thị trường bên đó, mình nhờ cha mình giới thiệu cho một số mối quan hệ. Hơn nữa... Dự định của mình không chỉ là mời mọi người đi chơi không thôi, đây là đầu tư lâu dài, cậu xem, lớp chúng ta có hơn năm mươi người, trong đó gần hai mươi người trong nhà đều kinh doanh với quy mô tương đối, hơn nữa còn là học ở Thánh Tâm, ai biết được bạn bè mình là người thế nào. Hiện giờ mỗi năm mình đều mời bọn họ đi chơi, đến khi bọn họ tốt nghiệp đại học, chỉ cần giữ được mối quan hệ tốt với một vài người trong số đó thì mình thu hồi lại đâu chỉ gấp trăm lần..."
"Ồ, vậy tại sao mình phải đi, mình ở Hoàng gia cũng không có địa vị gì. Hoàng Hạo Binh có hi vọng hơn mình nhiều."
"Để nịnh bợ cậu nha, công ty đồ chơi của chúng ta không chỉ buôn bán lời được chút tiền là đủ để có tiếng nói trong Đông Phương gia, mình nhất định phải phát triển nó thật nhanh chóng mới được. Một năm này mình sẽ đặt nền móng vững chắc, sang năm sẽ bắt đầu đưa ra loại hình sản phẩm thứ hai. Cậu làm ơn chăm chú một chút được không, công xưởng cậu cũng không thèm đi, uổng phí bao nhiêu thiết bị mình đã mua cho cậu.
Chần chừ một lát, Đông Phương Uyển nhún vai bất đắc dĩ:
"Hơn nữa, chủ yếu nhất là lần này Lôi Khánh cũng muốn đi theo. Hơn nửa năm nay hắn đều ở lì tại đây, mình đã sắp phiền chết rồi, nếu cậu đi, việc quan trọng nhất là phải làm bia đỡ đạn cho mình."
"Tìm Hạo Binh không được sao?"
"Mình muốn tìm tên hâm hấp lợn chết không sợ nước sôi."
Trong mắt Đông Phương Uyển xuất hiện ý cười. Gia Minh cười liếc mắt sang:
"Để xem tình hình thế nào đã, nếu Linh Tĩnh và Sa Sa muốn đi chơi thì mình sẽ đi."
"Quá khoa trương, cậu là bạn hay là bảo mẫu của bọn họ vậy?"
"Mình là tên mặt trắng nhỏ(trai bao) được hai cậu ấy bao nuôi."
Đông Phương Uyển cười khúc khích rồi vỗ vai Gia Minh, không biết tại sao, đây là lần đầu tiên Đông Phương Uyển vỗ vai Gia Minh nhưng cảm giác lại khá tự nhiên:
"Quyết định xong thì nói cho mình."
Nói xong nàng đứng dậy rời đi, Sự bận rộn và tôi luyện trong nửa năm qua khiến trên người nàng đã có vẻ thong dong và thành thục của một người phụ nữ thành công. Gia Minh không khỏi lắc đầu, tạm thời không nói loại thành thục này đối với bạn cùng lứa tuổi có phải là một sự bất đắc dĩ khi sinh ra trong một gia tộc lớn hay không, nhưng Đông Phương Uyển thân ở trong đó rõ ràng là luôn cảm thấy đầy đủ và thoả mãn, nàng đang bước đi trên con đường mình muốn đi, hơn nữa còn cảm thấy hạnh phúc.
Sau khi nói chuyện xong, Gia Minh tiếp tục gục xuống bệ cửa sổ nhìn Sa Sa đang đánh bóng chuyền, một lát sau. Linh Tĩnh xách theo một túi nilon cũng xuất hiện bên sân bóng. Thấy trận đấu vẫn đang tiếp tục, nàng quay lại vẫy tay về phía khu dạy học bên này, đợi đến khi Gia Minh đi xuống liền đưa cho hắn một trái táo đỏ chót đã được nửa sạch, trên tay nàng cũng đang cầm một trái.
"Vừa rồi mình mua ở bên ngoài, thật đẹp nha, mình cũng mua cho Sa Sa một trái ngoài ra... Còn có nước giải khát cho bọn họ uống. Mình phát hiện ra mình thực sự rất có thiên phú làm quản lý đội bóng nha."
"Chính là nữ sinh đứng bên ngoài liều mạng la hét cố gắng lên, sau đó còn phải đưa khăn lau, nước giải khát như trong mấy bộ phim hoạt hình sao? Mình thấy thiên phú như vậy ai cũng đều có."
"Hừ, không thèm nói với cậu... Sa Sa, đập rất hay!"
Thấy Sa Sa đập bóng ghi điểm, Linh Tĩnh nhảy lên hét lớn. Sa Sa vừa lui về phía sau vừa quay đầu lại vẫy tay, Linh Tĩnh giơ trái táo lên cho nàng thấy, nhưng ngay lập tức sắc mặt lại thay đổi:
"Cẩn thận!"
Mất tập trung khi đang thi đấu, bị như vậy cũng không thể trách ai được, kết quả là Sa Sa bị chảy máu mũi. Gần đây thời tiết khô hanh, mà Sa Sa lại quen ăn kiêng nên trong người khá nóng. Linh Tĩnh mở một chai nước ra rửa mặt cho nàng, sau đó để nàng ngồi ngửa mặt lên ở bên cạnh sân vận động. Chỉ là trong chốc lát vẫn không có dấu hiệu gì là sẽ ngừng chảy máu. Gia Minh vội vàng chạy đến phòng y tế để xin bông.
Bởi vì đang là buổi trưa nên trên đường đi đến phòng y tế rất im ắng, cửa phòng khép hờ. Gia Minh đến gần và nghe thấy tiếng nói chuyện của y tá Lý Vân Tú vọng ra.
"... Tốt nhất là nên đến bệnh viện, dù sao thì trước đó cô cũng có bệnh, mặc dù chỉ là cảm vặt nhưng rất có thể sẽ khiến bệnh tình trước đây tái phát. Ừ, để tôi lấy thuốc cho cô.."
Lúc gõ cửa, Gia Minh mới nhận ra người còn lại trong phòng là Nhã Hàm. Ngồi trước bàn, nàng đang day day thái dương, mũi cũng hơi ửng đỏ, tay kia thì đang cầm khăn tay, rõ ràng là để lau nước mũi do bị cảm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...