Đông Phương Uyển mới mười sáu tuổi, đương nhiên không có bằng lái xe, chỉ là chiếc xe sport kia mang biển số chính phủ nên không có một cảnh sát giao thông nào dám tùy tiện đến kiểm tra nàng. Chẳng qua, xe thể thao phong cách vẫn duy trì tốc độ dưới 30km/h trong tình trạng giao thông rất tốt thì cũng là một chuyện đáng khinh bỉ. Ánh mắt Đông Phương Uyển chăm chú nhìn về phía trước, cẩn thận nhấn ga, cẩn thận đạp phanh, bẻ tay lái, đèn xanh vẫn còn ba giây nhưng nàng đã dừng lại trước vạch trắng, tuân thủ luật lệ giao thông đến tột đỉnh.
Bởi vì mỗi động tác của Đông Phương Uyển quá căng thẳng, dần dần. Gia Minh ngồi bên cạnh nàng cũng bắt đầu hơi căng thăng theo, ánh mắt vô tình hay hữu ý quan sát nàng nhấn ga, đạp phanh, bẻ lái, chuẩn bị lao ra khỏi xe bất cứ lúc nào. Lại nói, tâm tình của hắn bị ảnh hưởng như vậy, sợ rằng đây vẫn là lần đầu tiên, nếu biết được điều này, không biết Đông Phương Uyển có vì thế mà tự hào hay không. Nhiều lần Gia Minh cũng muốn đổi lại vị trí với Đông Phương Uyển, cho dù hắn có lái chiếc xe này phóng với tốc độ 200km/h có lẽ cũng không hồi hộp như ngồi nhìn Đông Phương Uyển lái xe như vậy.
Trạm thứ nhất là cửa hàng bán quần áo, dường như Đông Phương Uyển muốn đồng bạn mình trở nên càng tuấn tú, càng chói mắt hơn một chút, nhưng khi nàng để Gia Minh thay mười mấy bộ vest xong, rốt cuộc mới chịu thừa nhận rằng đây là một nhiệm vụ khó có thể hoàn thành được. Phật nhờ cà sa người dựa quần áo, câu thành ngữ này không hề có ý nghĩa gì với Gia Minh, cho dù mặc quần áo như thế nào, Gia Minh vẫn luôn duy trì ấn tượng với người khác như "người qua đường". Cuối cùng, chỉ có thể tùy tiện chọn một bộ để mặc, hăng hái vừa với dâng cao của Đông Phương Uyển bị đả kích.
"... Được rồi, lần này cũng không phải dạ hội rất chính thức, dù sao tất cả mọi người đều là thanh niên, cười nói vài câu là đủ rồi. Trong biệt thự có đồ nướng, có Billard, có máy vi tính, có máy chơi game, mình biết cậu không có hứng thú với chuyện về tài chính, việc này để mình làm là được, cậu xuất hiện trước mặt Lôi Khánh vài lần, sau đó muốn làm gì cũng được. Chẳng qua cậu nhất định phải chú ý đến Lôi Khánh giúp mình, những người đó giỏi nhất chính là bịa đặt sai sự thật, một khi mình và hắn hơi thân cận một chút thì bên ngoài sẽ đồn đại như đó đã là sự thật vậy, rồi mấy ngày sau đó cha hắn sẽ trực tiếp đến phòng bệnh của cha mình, nói nào là hai đứa trẻ tình trong như đã, đính hôn cho bọn chúng trước đi... Đủ các loại cách nói. Hừ…"
"Mình cảm thấy Lôi Khánh cũng không tệ, huống chi lại môn đăng hộ đối, rất xứng đôi..."
"Ghê tởm! Tên kia chỉ là kẻ ăn chơi trác táng, ngoài huênh hoang khoác lác ra thì thứ gì cũng không biết. Bạn trai của mình phải có là người có năng lực, là người đàn ông có thể đối mặt với bất kỳ khiêu chiến mà không chút sợ hãi nào. Hừ, loại người như hắn cho dù có được tiếp nhận sự nghiệp của gia tộc mình thì cũng không có bao nhiêu năng lực tự bảo vệ.."
"Vì vậy mình mới nói hắn và cậu rất xứng đôi..."
Nói đến chuyện khiến mình thấy ghê tởm, dường như Đông Phương Uyển cũng quên mất sự căng thẳng khi lái xe, tốc độ trở cũng nhanh hơn rất nhiều. Gia Minh nhỏ giọng làm bầm, mắt thấy Đông Phương Uyển hung hăng trừng mắt nhìn sang mới giơ tay lên cười nói:
"Nói đùa, nói đùa, chú ý lái xe đi. Mình nói là... Anh cậu rất phù hợp với tiêu chuẩn đó..."
"Đúng vậy, đáng tiếc lại là anh trai mình..."
Nhìn Đông Phương Uyển gật đầu không chút do dự, Gia Minh không khỏi không biết nói gì hơn. Cũng phải nói, mặc dù vẫn không hoà thuận với Đông Phương Uyển cho lắm nhưng Gia Minh cũng không hề xem thường nàng. Cô gái trước giờ luôn sùng bái người mạnh và tôn thờ lực lượng của tập thể này không tính là thiên tài gì, năng lực quan sát và sức sáng tạo của nàng kém hơn người anh trai nàng vẫn luôn sùng bái rất nhiều, nhưng cũng không thể không thừa nhận, trong lĩnh vực yêu thích, nàng thật sự đã cố gắng rất nhiều.
Giống như kế hoạch sản xuất đồ chơi lần này, những gì hai nữ sinh trung học là nàng và Hứa Nghị Đình cố gắng làm được, chưa nói đến có bao nhiêu thành công, nhưng lại sắp xếp mọi việc rất ổn định, hoàn toàn đi theo con đường thành công của những người đi trước, trong thời đại người người đều coi trọng đôi mới, coi trọng sáng tạo và bất ngờ để giành thắng lợi này, nàng lại có thể tuân theo binh pháp chính đạo một cách cẩn thận tỉ mỉ như vậy, đối với một cô gái bị ánh sáng chói mắt của anh trai mình làm lu mờ, nửa tự học này mà nói, thực sự cũng có nhiều chỗ đáng quý. Bạn đang đọc tại TruyệnFULL.vn chấm cơm.
Đương nhiên, cho dù có thừa nhận bản lĩnh của Đông Phương Uyển thì Gia Minh cũng tuyệt đối không đến nỗi thực sự chạy đến giúp nàng chơi đùa thành lập công ty sản xuất đồ chơi...
Bởi vì nói chuyện với Gia Minh về đề tài mình cảm thấy hứng thú nên tốc độ trên đoạn đường đi tới dạ tiệc này cũng nhanh hơn rất nhiều. Dưới ánh nắng vàng ối của một ngày sắp tắt, hai người đi đến một toà biệt thự ở ven biển. Nhìn vào trong qua hàng rào, Gia Minh có thể nhận ra rất nhiều người học cùng ở học viện Thánh Tâm, đương nhiên cùng không quen thuộc. Chủ nhà và những người khách đến trước đang đứng nói chuyện phiếm ở cửa, thỉnh thoảng có người đến liền chào hỏi chủ nhân, sau đó tiến vào bên trong.
"Người tổ chức lần tụ hội này... Ừ, chính là người hơi mập mạp kia, tên là Dịch Hoa Anh, cha hắn là Dịch Lâm Hiên, trước đây buôn lậu trên biển ở nước ngoài, sau này trong nước cải cách mở cửa thì ông ta mới về nước làm ăn lương thiện, hiện giờ làm ăn cũng khá phát đạt. Mấy năm trước Dịch Hoa Anh vào làm trong công ty của cha hắn, mấy công trình xây dựng với vốn đầu tư lớn khiến tài sản của gia đình bọn họ tăng lên gấp mấy lần, hiện giờ cũng được xem như nhân vật lớn đáng chú ý tại Giang Hải... Ừ, nhìn bộ dạng cậu thì biết là không hiểu rồi cứ tuỳ tiện là được, chúng ta vào thôi..."
Những người đi theo bảo vệ do Liễu Chính sắp xếp đương nhiên không được đi vào. Gia Minh và Đông Phương Uyển vừa nói vừa bước xuống xe ở trước cửa thì một chiếc xe thể thao cũng dừng lại cách đó không xa. Gia Minh nhìn qua, một thanh niên đẹp trai mặc đồ tây, tuổi chừng hai bốn, hai lăm bước xuống xe, sau đó mở cửa xe cho bạn gái mình ngồi ở phía sau, hắn đưa tay ra định nắm tay cô gái nhưng lại bị đối phương vô tình hữu ý tránh được. Bước ra từ ghế sau là một cô gái mặc váy màu tím sẫm, thanh lịch mà buồn bã, cô gái vừa xuống xe cũng nhìn thấy Gia Minh và Đông Phương Uyển đang đứng cạnh nhau.
Đó là Nhã Hàm.
Sau một khắc, Đông Phương Uyển nhích lại gần, khoác tay Gia Minh rồi bấm hắn.
"Chú ý, Lôi Khánh đã đến."
Quay đầu lại, Lôi Khánh đang từ trong biệt thự đi ra ngoài. Gia Minh thở dài, cùng Đông Phương Uyển bước vào cổng...
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...