Rất nhanh đã trôi qua ba ngày, tàu Hi Hòa đã tiến vào ranh giới của tinh hệ Jade, mà hạm đội FPA vẫn luôn di chuyển trong không gian của tinh hệ. Keltu cũng không hạ lệnh tăng tốc độ, theo tin tức tình báo thì nhiên liệu dự trữ của hạm đội này cũng có hạn, trong tinh hệ Jade không có nơi nào để tiếp viện nhiên liệu cùng lương thực cho tàu chiến, bọn họ không có khả năng ở mãi trong này. Việc tàu Hi Hòa cần làm lúc này là chậm rãi tiếp cận con mồi, sau đó cho nó một kích trí mạng.
Nhưng Diệp Huyên vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không thích hợp, vũ trụ lớn như vậy, chỗ để trốn cũng có nhiều lắm, cuối cùng thì hạm đội này vì lý do gì mà lại trốn ở nơi hoang tàn vắng vẻ như thế này. Bọn họ có thể chạy trốn đến những tinh hệ trung lập mà không thuộc sự quản lý của đế quốc, hơn nữa trước đây bọn họ cũng đều làm như vậy.
Diệp Huyên nói với Keltu ý kiến của mình, khi đó Keltu đang đọc một cuốn sách, ở trong thế giới mà công nghệ thông tin đạt đến trình độ phát triển cực cao mà việc chặt cây là một hành vi trái pháp luật và có chế tài xử lý rất nặng thì đọc một cuốn sách là hành vi xa xỉ mà chỉ có tầng lớp thượng lưu của giới quý tộc mới có thể hưởng loại đãi ngộ này, hắn bắt chéo hai chân một cách tao nhã, trên quần xuất hiện một vài nếp gấp nhỏ phác họa độ cong ưu nhã của đôi chân thon dài, ngón tay hắn với những khớp xương rõ ràng đặt trên trang sách, đầu ngón tay ma sát trên trang giấy phát ra tiếng sàn sạt rất nhỏ. Một màn này giống như một bức tranh cổ điển tao nhã, trực tiếp đập vào mắt Diệp Huyên.
Trong lòng cô chợt nảy lên một cái rất nhẹ, ngay cả bước chân cũng trở nên nhẹ nhàng. Ngay sau đó, Diệp Huyên liền vì hành vi của mình mà tự phỉ nhổ không thôi. Chết tiệt, trong đầu mình cuối cùng là đang suy nghĩ cái gì bị hắn mê hoặc đến mất lý trí?
Keltu tất nhiên là không biết cấp dưới đang đứng trước mặt mình vừa mới tự kiểm điểm bản thân vì động tâm trong nháy mắt đó, Keltu tùy ý đóng sách lại, mày kiếm hơi nhíu: "Trung úy tìm ta có chuyện gì sao?"
Hắn rất ít khi có động tác hơi ngả ngớn như thế này, xem ra tâm tình hắn lúc này đang rất tốt. Diệp Huyên áp chế những suy nghĩ miên man trong đầu mình, nói rõ suy nghĩ của mình lại một lần.
"Cô không cần lo lắng nhiều như vậy." Keltu lãnh đạm kéo khóe miệng, "Đương nhiên, ta cũng cảm thấy rất cao hứng khi thấy cô làm việc nghiêm túc như vậy, nhưng đây là quyết sách của phía trên, cho nên..." hắn đem hai khuỷu tay chống lên bàn, mang theo một chút lười biếng ý tứ hàm xúc nói, "Cô có thể đi ra ngoài rồi, Trung úy."
Diệp Huyên hoàn toàn bất lực chấp nhận, cái thái độ này của hắn - thật sự là khiến người ta vô cùng chán ghét! Đầu óc mình đúng là bị lú lẫn rồi mới đem một người vừa ngạo mạn vừa giáo điều, cực kỳ khó ưa trở thành anh hùng rồi thầm mến nhiều năm như vậy, hơn nữa đến tận bây giờ vẫn còn thầm mến hắn!
"Tướng quân." Diệp Huyên cố nén giận, "Tôi phân tích quỹ đạo hoạt động của FPA trong vào ba năm vừa rồi, tôi cho rằng tình huống bây giờ là vô cùng khác thường..."
"Ta nói rồi" Keltu dứt khoát ngắt lời cô, "Cô có thể đi ra ngoài."
"Shit!" Hung hăng đá một phát vào cái hòm trước mặt, chà đạp nó một hồi, Diệp Huyên mới miễn cưỡng kiềm chế được xúc động muốn tẩn cho Keltu một phen tơi bời - mặc dù xét về mặt ưu thế về gen thì cô đánh không thắng được hắn.
Không phải là chưa từng bị thủ trưởng đối xử như vậy, nhưng lúc này cô lại cảm thấy tức giận đến mức này có lẽ phần lớn nguyên nhân là vì người kia là Keltu. Không muốn thừa nhận mình thích một người như thế, vừa thất vọng vừa cảm thấy bị sỉ nhục khiến cô cảm thấy vô cùng rối loạn. Dường như nếu mình yêu Keltu thì chính là đang giẫm đạp lên sự kiên trì suốt thời gian qua của mình cũng là đang phản bội lại đồng bào của mình.
Diệp Huyên cáu kỉnh cào tóc, từ trước đến nay cô vẫn luôn là một người lý trí, cứng cỏi nhưng chỉ trong nửa tháng ngắn ngủi, cô lại liên tiếp có những hành vi thất thố trước mặt người đàn ông ngạo mạn đó, nếu tiếp tục làm sĩ quan phụ tá của Keltu, cô cảm thấy mình sắp bị hắn bức điên rồi.
"Tích! Tích! Tích" Chuông cảnh báo của hệ thống phòng không đột ngột vang lên, ngay sau đó giọng nói của Al liền vang lên khắp nơi, "Hệ thống phòng ngự phát hiện một chiếc tàu chiến ở phía trước, gọi không trả lời, phán định là tàu chiến của địch. Cảnh báo toàn chiến hạm, tất cả binh sĩ đều tiến vào vị trí chiến đấu."
Bị tập kích?!
Diệp Huyên vội vàng chạy về phòng điều khiển, dọc đường gặp được không ít người, ai cũng vội vàng, sắc mặt cũng vô cùng nghiêm túc. Rada phòng ngự của tàu Hi Hòa có phạm vi 6 vạn năm ánh sáng, nhưng chiếc tàu chiến này lại xuất hiện mà không có chút tiếng động, có khả năng là tàu chiến của bọn họ được trang bị kỹ thuật tàng hình cực kỳ cao. Ngoại trừ hạm đội FPA thì không còn ai lại vô duyên vô cớ đi công kích tàu Hi Hòa, nhưng theo những thông tin tình báo trong bộ thì FPA tuyệt đối không có kỹ thuật cao cấp đến mức này.
Rõ ràng, tất cả mọi người đều hiểu được điểm này. Trong lòng Diệp Huyên chùng xuống, cảm giác bất an ngày càng rõ rệt, trong khoang thuyền không ngừng có âm thanh thông báo:
"Mời hạm trưởng nối kênh thông tin C4"
"Đã kiểm tra vật thể bay với vận tốc rất nhanh."
"Phán định danh tính của tàu chiến địch, 2 chiếc tàu tuần tra, 1 tàu trinh sát, 7 tàu chiến đấu, thuộc FPA hạm đội vũ trụ 742, chưa xác định được tọa độ của địch."
Quả đúng là bọn họ! Hạm đội 742, đúng là đối tượng tiến công trong nhiệm vụ viễn chinh lần này của tàu Hi Hòa, những lo lắng lúc trước của Diệp Huyên là chính xác, nhưng trong tình cảnh này cô lại không có chút vui vẻ.
Đúng lúc này, Keltu lại từ trong phòng điều khiển vội vàng đi ra rồi lướt qua người cô, "Tướng quân!" Diệp Huyên vội vàng gọi lớn, Keltu quay đầu, trong đôi mắt màu nâu của hắn không hề có một chút dao động, "Tướng quân, tôi có chuyện muốn nói." Diệp Huyên bước nhanh về phía hắn, hạ giọng nói, "FPA có kỹ thuật tàng hình!"
"Ta biết." Keltu liếc mắt nhìn Diệp Huyên một cái, giọng nói thản nhiên giống như hắn đang nói chuyện thời tiết ngày hôm nay thật đẹp chứ không phải là vấn đề tin tình báo của bộ xuất hiện một sai lầm cực kỳ lớn.
Diệp Huyên ngẩn người, rồi ngay sau đó cảm giác tức giận liền giống như thủy triều cuộn trào xô tới, "Ngài đã biết." Giọng của cô có mấy phần bén nhọn, "Vậy ngài có hiểu được ý nghĩa của chuyện này là gì không? Có lẽ chúng ta..."
"Trung úy." Keltu lại lần nữa ngắt lời Diệp Huyên, "Đây không phải là lúc để bàn luận việc này, ta nghĩ..." hắn hơi rũ xuống mi mắt, cặp đồng tử lạnh như băng dường như đang chuyển động, ánh mắt có chút ý tứ không rõ ràng, "Cô hẳn là biết phân biệt nặng nhẹ." nói xong hắn không thèm liếc nhìn Diệp Huyên một cái đi thẳng đến bàn chỉ huy cầm lấy máy liên lạc, nhấn xuống nút đóng mở.
"Thưa ngài..." Liên lạc viên có chút luống cuống nhìn hắn, "Đối phương yêu cầu được đối thoại với chúng ta."
"Không có gì để thảo luận cả." Keltu đưa tay phải lên, tùy ý mở cúc áo nới lỏng cổ tay áo, "Đem năng lượng tập trung đến pháo phòng ngự, tất cả chuẩn bị sẵn sàng," hắn hơi ngừng lại một chút, từ giữa bờ môi mím chặt phun ra hai chữ.
"Nổ súng."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...