Khi chiến thuyền khổng lồ của khu trục hạm xuất hiện trong tầm mắt, Diệp Huyên biết rằng, khoảng thời gian thân mật giữa cô và Crato đã tới lúc kết thúc.
Điều khiển Nancy đáp xuống bãi đậu máy bay, cửa khoang còn chưa kịp mở ra, các sĩ quan lòng nóng như lửa đốt đã xông tới. Người chỉ huy hạm đội đến đây cứu viện chính là Thượng tá Lý Tư được Crato tin cậy, anh ta không hề để ý tới nữ sĩ quan phụ tá trước mặt, không hề hỏi han gì mà đẩy Diệp Huyên ra, mang theo thuộc hạ vây xung quanh Crato, biểu hiện vẻ mặt lo lắng hỏi han ân cần.
Ở trong lòng Diệp Huyên không khỏi chậc lưỡi, Lý Tư đương nhiên biết sự việc của Hi Hòa là do một tay Crato an bài, chẳng lẽ anh ta còn sợ cái tên gian xảo này sẽ bị thương khi ở trên hành tinh Dopulo sao? Theo suy nghĩ của Diệp Huyên mà nói, trên cái thế giới này, ai cũng có thể chịu thiệt thòi, nhưng riêng Crato tuyệt đối sẽ không thể có chuyện gì xảy ra với hắn được.
Ví như quan hệ của hai người bọn họ, tuy rằng ngay từ đầu chính Diệp Huyên là người cưỡng bức cấp trên của mình, phát triển cho tới tận bây giờ, giờ thì cô lại bị kẹt trong chính cái hố này. Crato thể hiện rõ bộ dạng thích thú, trước thời điểm hạm đội tới đón bọn họ, Diệp Huyên còn bị Crato đè xuống làm một lần nữa trong khoang tàu Nancy rồi mới quay về, bởi vì không có mặc quần lót, Diệp Huyên chỉ có thể kẹp chặt hai chân, hành động phòng ngừa này vẫn không thể ngăn được tinh dịch chảy ra từ hoa huyệt.
Nơi giữa hai chân dính nhớp, cộng thêm dưới váy không hề mặc gì, lúc này đây trong hoàn cảnh mà bốn phía đều là đàn ông, Diệp Huyên chỉ cảm thấy cả người thật khó chịu. Thật vất vả mới chờ được Lý Tư rời đi, cô vội vã chen đến bên cạnh Crato, ho nhẹ một cái: "Tướng quân, tôi muốn, tôi muốn rời đi một lát."
Crato thản nhiên liếc mắt nhìn cô ------ Diệp Huyên luôn cảm thấy trong ánh mắt của con người này không hề có một ý tốt nào, "Sẽ có một hội nghị ngay bây giờ." Nhìn thấy Diệp Huyên định mở miệng, hắn ung dung bổ sung thêm một câu, "Hội nghị lần này mục đích chính là lấy lời khai, rất khẩn cấp."
"Đã rõ." Diệp Huyên tức giận mà gật đầu, cô không tin Crato lại không biết yêu cầu muốn rời đi của cô là để làm gì, nhưng nếu là hội nghị khẩn cấp để lấy lời khai, cô buộc phải đợi một lát mới có thể đi tắm.
Người tham gia hội nghị cũng không nhiều, ngoại trừ đương sự chính là Crato và Diệp Huyên, thì cũng chỉ có Lý Tư và một vị quan tòa, cùng một thư kí. Diệp Huyên biết, lần lấy lời khai này chỉ là thủ tục theo yêu cầu. Ngay từ lúc Crato quyết định lên kế hoạch cho sự kiện Hi Hòa thì, một khi đã được khởi động, thì tất nhiên mọi công văn liên quan đến chuyện này sẽ được giải quyết. Bọn họ sẽ thuận lợi quay về hệ Mặt Trời, trở thành hai người duy nhất sống sót sau cuộc phản loạn. Nghênh đón bọn họ sẽ là dân chúng reo hò, cùng với đó danh tiếng vang dội.
Những thứ này đối với Crato mà nói, chỉ là dệt hoa trên gấm. Hắn cũng không để tâm, cũng không cần để tâm. Mà Diệp Huyên ở vào giờ phút này, càng cảm nhận sâu sắc được, khoảng cách giữa hai người bọn họ có bao nhiêu là xa xôi. Đúng như cô đã nghĩ, ngay khi rời khỏi hành tinh Dopulo, chính là thời điểm quan hệ giữa cô và Crato kết thúc.
Bất kể là do đoàn người ngăn cách, nhìn hắn được thuộc hạ vây quanh, hay là giống như bây giờ ngồi bên cạnh hắn, thì khoảng cách giữa hai người, thật ra vẫn rất xa xôi. Họ vẫn có thể duy trì đoạn quan hệ này mà không cần tình yêu, nhưng Diệp Huyên biết, ngay cả như thế thì khoảng thời gian tự do không hề cố kỵ bất cứ điều gì, cũng sẽ không còn nữa.
Nếu cô đủ thông minh, thì cô nên nhân cơ hội này mà cắt đứt triệt để mối quan hệ với Crato. Dù sao vẫn là không có kết quả, cần gì phải kéo dài đến mệt mỏi như thế này, để rồi chính mình lại là người chịu tổn thương nhiều hơn. Đạo lý này thì ai cũng rõ, nhưng liệu có mấy ai có thể làm được.
Nghĩ tới đây, Diệp Huyên không khỏi thở dài. Tiếng thở nhẹ này rất khó nghe thấy, vốn nghĩ sẽ không ai chú ý tới, bỗng cô cảm nhận được có hơi nóng áp lên mu bàn tay cô, một bàn tay thon dài đưa qua, nhẹ nhàng đặt lên trên. Diệp Huyên ngẩng đầu, người đàn ông ngồi bên cạnh vẫn như cũ nhìn không chớp mắt thẳng hướng đối phương, giọng nói lãnh đạm thỉnh thoảng trả lời những câu hỏi của quan tòa, mà tay hắn lại đặt dưới bàn, cứ như vậy nắm lấy tay Diệp Huyên, bình yên lại kiên định.
Lòng Diệp Huyên cũng bỗng dưng mềm nhũn, tựa như có một hũ mật ong đổ vào trong, vừa ấm áp lại vừa ngọt ngào. Được rồi, được rồi...cô nghĩ, cô chính là đại ngốc, chỉ có một động tác đơn giản như vậy thôi, thậm chí cũng đủ khiến cô sinh ra suy nghĩ muốn ở lại bên cạnh Crato mãi mãi bất chấp hậu quả có ra sao. Khóe môi trong vô thức nở nụ cười, hội nghị vô vị chán ngắt cũng tựa hồ trở nên thú vị hơn.
Rất nhanh sau đó, Diệp Huyên quyết định rút lại suy nghĩ vừa rồi.
Bàn tay của Crato vốn đặt trên tay cô, nhưng qua ước chừng vài phút, liền bắt đầu không ngoan ngoãn. Diệp Huyên cảm giác được một trận ngứa ngáy truyền đến, bàn tay lướt dọc theo đường cong chân của cô, lướt qua bắp đùi, lại tiến vào dưới váy của cô. Tên này rốt cuộc đang làm cái quái gì vậy?! Xung quanh vẫn còn những người khác, vậy mà hắn lại...Diệp Huyên liền vội vàng đem hai chân kẹp chặt hơn, cuối cùng lại đem bàn tay đang làm loạn giữa hai chân cô kẹp càng chặt, giống như cô mới là người đang câu dẫn Crato.
Cô tức giận quay đầu nhìn Crato, và Diệp Huyên xin thề, cô nhất định đã nhìn thấy ý cười chợt lóe lên trong ánh mắt đó của Crato!
Mà Crato giống như muốn chứng thực suy nghĩ của cô, bàn tay to một mạch tiến về phía trước, đầu ngón tay chạm vào hoa nhỏ đến giờ vẫn còn sưng đỏ không thôi. Hoa huyệt vừa trơn vừa dính, ngón tay của người đàn ông đầy những vết chai sần, ngón tay xoa lên hoa môi, mang theo từng cơn tê ngứa khiến cả người cô run rẩy. Khuôn mặt Diệp Huyên ngày càng đỏ, cô không dám có động tác nào khác, chỉ có thể kìm nén tiếng thở dốc, tùy ý để cho tên khốn chết dẫm bên cạnh ngay trước mặt mọi người mà đùa bỡn cô.
Cũng may Crato không quá mức quá đáng, xoa nắn hoa huyệt một hồi, đầu ngón tay đột ngột dừng lại trước hạt châu nhỏ đang run rẩy chỉ trong giây lát, cuối cùng cũng rút tay ra khỏi váy của Diệp Huyên. Diệp Huyên âm thầm thở dài nhẹ nhõm, hạt châu nhỏ của cô là nơi nhạy cảm, nếu Crato đùa bỡn nơi đó, cô thật sự sợ mình sẽ không nhịn được mà kêu ra.
Lúc này, hội nghị cũng đã kết thúc. Người đầu tiên đứng lên chính là vị giáo sư ngồi ở vị trí thẩm phán, trong phòng hội nghị một vài người cũng đã bắt đầu rời đi. Diệp Huyên chậm rãi thu dọn đồ đạc trước mặt, hai chân cô như nhũn ra, hoa huyệt không ngừng có dâm dịch chảy ra, nếu như bây giờ đứng lên, nói không chừng sẽ theo bắp đùi mà chảy xuống.
Chết tiệt! Ở trong lòng Diệp Huyên hung hăng chửi rủa Crato, nếu như ngay từ đầu để cho cô mặc quần lót, thì hiện tại cũng sẽ không lúng túng như thế này.
"Ta đoán, trong lòng cô bây giờ nhất định là đang chửi rủa ta thậm tệ." Giọng nói trầm thấp của người đàn ông bất thình lình vang lên bên tai, Diệp Huyên ngẩn ra, quay đầu, cửa phòng đã bị khóa cứng. Bàn tay to của Crato lướt qua mông cô, lại một lần nữa tiến vào dưới váy đang không có gì để che chắn. Ngay khi Diệp Huyên ý thức được chuyện gì đang xảy ra, thì cô đã bị Crato ôm vào trong lòng, không nói tiếng nào đã áp cô lên tường.
Ngón tay tách ra hai cánh hoa, ở trong hoa huyệt đã sớm ẩm ướt của cô mà chơi đùa, lúc rút tay ra, trên đầu ngón tay đã lấp lánh đầy dâm thủy. "Thật nhiều nước." Crato cắn lấy vành tai của Diệp Huyên, đưa ngón tay đặt giữa hai bờ môi mà duyện liếm, "Thật ngọt..."
Mặc dù đã sớm nghe qua những lời hạ lưu của Crato, lại nhìn thấy hắn chính là cố tình quyến rũ mình, Diệp Huyên cuối cùng cũng không tự chủ được mà ưm một tiếng, dâm thủy trong hoa huyệt chảy ra càng nhiều. Crato rõ ràng rất đắc ý khi hắn vẫn còn sức ảnh hưởng đến Diệp Huyên, hắn cười khẽ, động tác ưu nhã cởi quần lót xuống, gậy thịt cứng rắn chờ không được lập tức bật ra ngoài.
Thấy hắn đỡ lấy gậy thịt định đi vào, Diệp Huyên vội vàng đẩy hắn ra: "Không được," trong giọng nói của người phụ nữ vẫn còn xen lẫn tiếng thở dốc, "Nếu như anh...Nếu anh không đặt khóa gen, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý cho anh làm!" Trước đó khi ở trên Nancy mơ mơ màng màng bị Crato đâm vào, còn bắn cả vào trong, Diệp Huyên đã thề, tuyệt đối sẽ không thể lại để cho Crato mê hoặc lần nữa. Mặc dù bên trong hoa huyệt vừa ngứa lại vừa khó chịu, hận không thể để cho cây gậy kia lập tức đi vào, nhưng Diệp Huyên cũng không muốn nhanh như vậy đã vứt bỏ tiền đồ của mình, mà lại để cho bản thân biến thành một bà mẹ đơn thân.
"Được rồi," Crato cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô đặt lên trước ngực hắn, trong đôi mắt nâu đó, ý cười ngày càng lộ rõ. "Xem ra ta quên nói cho cô biết, thật ra ta đã gạt cô." hắn cúi đầu, nâng bờ mông nhỏ của Diệp Huyên lên, đem hoa huyệt ẩm ướt của cô ấn vào háng hắn, "Cho nên, chúng có thể tiếp tục được chưa?"
"Cái, cái gì?" Diệp Huyên có chút ngẩn ra, "Là anh gạt tôi?" Sau một hồi lâu, cô đột nhiên phản ứng lại ------ Crato nói hắn không hề đặt khóa gien, chỉ là lừa gạt cô?!
"Không sai." Người đàn ông hôn lên mí mắt của cô một cái, quy đầu tách ra miệng huyệt, bắt đầu từng chút đi vào.
Vậy là trước giờ cô tức giận đến như vậy, hoàn toàn chỉ là uỗng phí thời gian?! Cô lo lắng sợ hãi đến như vậy, sợ mình không cẩn thận lại mang thai, đều là do bản thân tự mình tìm lấy phiền não?! Lồng ngực của Diệp Huyên kịch liệt phập phồng, chết tiệt...Cái tên gian xảo này, thật ghê tởm, tên khốn chết tiệt!
"Anh đừng mơ tưởng tôi sẽ cùng anh lên giường!" Diệp Huyên đẩy Crato ra, vẻ mặt của người đàn ông không ngờ tới còn chưa kịp phòng bị, cô cũng không biết trong đầu cô lúc này suy nghĩ cái gì, thì đã nhấc chân hướng tới hạ bộ của Crato mà đá tới.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...