Tống Tư Dật nhếch mép cười nhạt, vẻ mặt vừa kiềm chế vừa buồn cười, đơn giản là anh vừa dọa được con cừu non đội lốt sói An Thuần Thuần. Cô hiện tại vô cùng ngoan ngoãn lau dọn nhà cửa, vừa đẩy cây lau nhà vừa lầm bầm mắng nhỏ.
Nhìn cô chăm chú khiến anh có cảm giác muốn trêu chọc cô. An Thuần Thuần phát tiết lên sàn nhà xong thì tâm trạng cũng tốt hơn, cô vui vẻ đi nấu cơm tối bỏ Tống Tư Dật ra sau đầu.
"Buồn buồn ngồi đếm ngón tay... Ủa sao ngón ngắn ngón dài dzậy ta?... kì ta? Sao kì ta?... Ngồi hoài nghĩ cũng chẳng ra... Lấy dao chặt bớt thế là bằng nhau... há há há!!!" âm thanh kì quái phát ra từ phòng bếp không ai khác là An Thuần Thuần nhà chúng ta.
"Phụt... ha.. ha.. ha...!!" Tống Tư Dật ngồi trong phòng khách không nhịn được cười.
Cô nghe thấy tiếng cười của ai kia xấu hổ đến đỏ mặt, thẹn quá hóa giận cô cầm con dao nhỏ trên tay nhe răng hù dọa anh: "Cười cái gì chứ? Còn cười nữa thì anh nhịn đói đi!"
"Anh 'nhịn đói' mấy năm rồi đó!" Tống Tư Dật cười khổ.
Mất ba giây Thuần Thuần mới tiêu hóa được câu nói của anh 'nhịn' của anh hàm ý sâu ghê gớm: "Biến thái!!!"
Anh cười vô sỉ nhìn cô: "Nếu biến thái thì anh đã lôi em lên giường từ lâu rồi!"
"Anh... Aaaaaaaa..... không nói nữa. Chúng ta không nên tiếp tục vấn đề này nữa. Ok?!" cô bực bội lắm rồi. "Anh nói chuyện đàng hoàng chút đi!" cô nghiến răng liếc xéo anh.
"Em thử hỏi xem có ai nói anh không đàng hoàng ngoài em!" anh nói đây là chuyện đương nhiên vì nếu anh dám nói mấy lời này với người khác thì cô sẽ 'triệt sản' anh.
Cô biết có thách anh cũng không dám làm xằng bậy với người khác ngoài cô, vờ như không quan tâm anh cô quay mặt làm cơm tối.
Bốn năm trước vốn dĩ cô chỉ muốn đi học xa anh để theo đuổi tham vọng thực hiện ước mơ và đam mê của bản thân. Nhưng vào thời điểm đó cô và anh trai An Vỹ Phong cùng ba An xảy ra bất đồng quan điểm, ông muốn hai anh em cô học quản trị kinh doanh nhưng An Vỹ Phong bực bội không mấy vừa lòng với sắp xếp của ba An còn An Thuần Thuần cô không chấp nhận bị sắp đặt nên chiến tranh nội bộ nổ ra. An Thuần Thuần bị 'quẳng' ra đường, ba cô cắt toàn bộ viện trợ cho coi tự biết khổ mà 'mò' về nhà.
Nhưng mà mọi tính toán của ông đã sai vì An Thuần Thuần dứt khoát tự đi học tự đi làm. Vì ba vợ đuổi người nên Tống Tư Dật đành phải ngậm đắng nuốt cay chịu trận bốn năm không có cô bên cạnh.
Lần này nhờ Diệp An Phong và Du An Kỳ, anh mới có thể dễ dàng đột nhập vào căn hộ này. An Thuần Thuần vì giận dữ mà biến đau thương thành sức mạnh tuyệt đối là ở bên ngoài chơi vui quá nên quăng anh ra sau đầu.
Có một cô bạn gái ngơ ngác vô tư đến mức vô tâm cũng là một cái tội, nếu là người khác thì họ đã chia tay quen cả chục người rồi. Anh là người cô yêu nên anh biết rõ địa vị của anh khí bị lung lay bởi kẻ khác.
Sau bốn năm không gặp thì cũng chẳng có gì khiến anh và cô trở nên xa cách. Tư vị trong lòng cả hai đều rất hạnh phúc và ngọt ngào. Cô ghen tị với nhan sắc càng ngày càng tăng của anh, phần lớn là ghen tuông bởi anh trông đẹp mắt vậy gái ngoài đường bu đầy, con gái ngày nay rất hổ báo chắc chắn là nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống Tống mỹ nhân của cô rồi. Còn anh thì đang tự ngược mình với suy nghĩ để cô vô tư bốn năm qua gặp không ít đàn ông mà dù cô không quan tâm nhưng bọn họ nhất định là nhìn cô thầm mơ ước đến cô. Nghĩ thôi cũng muốn tức điên lên rồi.
Buổi tối hôm nay với những âm mưu trong lòng sẽ là thời khắc tốt nhất để làm chuyện xấu. Ví dụ như Tống Tư Dật tự nhiên thoải mái chiếm đoạt giường ngủ của An Thuần Thuần.
"Anh cút đi ra ngay cho em!" cô giật lấy cái mền (chăn) hét to lên đuổi anh.
Tống Tư Dật không mấy quan tâm đến thứ bị mất, anh sửa sang lại cái gối rồi nằm xuống... ngủ.
An Thuần Thuần nghệch mặt nhìn anh xem như không có chuyện gì xảy ra mà... ngủ. Đây là nhà cô, giường cũng là của cô vì sao anh lại dễ dàng nằm xuống ngủ, làm vậy lỡ cô không kiềm chế được mà.. làm chuyện ba chấm với anh thì sao!?
Nhìn anh mặc bộ bizama màu hồng phấn mỏng manh chỉ có cái gối không chăn mền, cô nghĩ đến viễn cảnh nửa đêm anh bị lạnh mà dẫn đến cảm. Lòng thương người trong An Thuần Thuần trỗi dậy ôm chăn cuộn như con tằm cắn môi tự kỉ. Sau năm phút tự kỉ cô đành lết đến tủ đồ lôi ra cái chăn mới.
An Thuần Thuần phủ chăn lên người nào đó, đấu tranh nội tâm ba giây cô leo lên giường cuộn tròn như cái 'kén', 'sâu đo' An Thuần Thuần tiến vào lãnh thổ của 'giặc Tống'.
An Thuần Thuần lăn qua lăn lại vẫn không ngủ được, cô thầm đem Tống Tư Dật mắng 'lên bờ xuống ruộng' cũng tại anh làm cô ngủ không quen nên tất cả là do anh hại cô mất ngủ.
Tống Tư Dật nhìn cô đưa lưng về phía anh, nhìn cô bạn gái đáng yêu phát ra mấy âm thanh hờn dỗi như mèo làm anh mỉm cười.
Bốn năm tư vị thương nhớ cứ khiến anh khó chịu, ai đời lại có cô bạn gái làm cho người ta vừa yêu, vừa hận không thể bắt cô lại. Bốn năm xa cách, anh cũng chỉ có thể nhìn cô qua mấy tấm ảnh cô chụp gửi cho anh, chat webcam thì anh càng hận không thể xuyên qua màn hình ôm cô. Hình bóng cô hoàn toàn khiến anh đi đến đâu cũng nhớ đến.
Nhớ cô ngốc nghếch đi đường cũng bị đụng đầu, nhớ cô sắc bén nghiêm túc học tập, nhớ cô ngu ngơ bị đùa. Nhớ cô hung ác dọa nạt anh, hành động bạo lực nhưng không có tính uy hiếp của cô rất buồn cười.
Nhìn thấy nhưng không chạm được thật sự hành hạ người ta mà.
Anh thật sự không thể chịu đựng nổi rồi, Tống Tư Dật quay sang ôm nguyên con 'sâu đo' Thuần Thuần vào lòng.
'Sâu đo' cứng đờ không dám động đậy, ba giây hồi phục tinh thần cô bắt đầu cựa quậy.
"Ngủ sớm! Anh không muốn hôm nay phải 'vận động' làm em ngày mai không thể bước xuống giường!" người nào đó đã thỏa mãn ôm 'sâu đo' đi ngủ.
An Thuần Thuần cứng đờ, tại sao bốn năm không gặp mà độ mặt dày vô sỉ của anh lại tỉ lệ thuận với nhan sắc, không công bằng chút nào.
"Tống lão đại, anh buông tay ra đi! Anh ôm như vậy em ngủ không được!" cô mếu máo xin xỏ anh.
"Ngoan! Anh rất mệt mỏi, ngoan ngoãn ngủ đi!" thanh âm trầm thấp đầy mệt mỏi anh biết rõ cô rất dễ mềm lòng chỉ cần giả vờ đáng thương. "An Thuần Thuần, An Mỵ, Thuần Thuần, Mỵ Mỵ..."
Giọng anh bình thường đã khiến người ta ta đứng không vững rồi, giờ anh lại nỉ non bên tai cô. Rõ ràng là anh đang quyết rũ cô mà.
"Tuần lộc bạo lực, em có biết anh chờ muốn điên rồi hay không hả?" Tống Tư Dật trách móc, vùi đầu vào cổ cô còn cố ý cắn một miếng.
"Đau!... Tư Dật, anh mà cắn nữa thì em bẻ răng của anh." Cô kháng nghị đẩy đầu anh ra. "Tư Dật?"
"Gì?" anh mơ màng nhắm mắt gục đầu vào cổ cô
"Em không liên lạc anh không giận à?"
"À!"
"Nè! Anh rốt cuộc có giận hay không hả?"
"À, không liên lạc của em là không gọi điện thoại, không email, không tin nhắn. Cứ 1 tháng chat webcam một lần cho đến năm ngoái thì dừng không liên lạc hả?"
An Thuần Thuần quay đầu nhìn anh trông chờ như 'cún' chờ xương.
Anh xoa đầu cô, chạm trán với cô: "Chỉ có em mới gọi đó là không liên lạc. Ngốc!"
Được rồi cô thừa nhận rằng cô ngưng chat webcam là vì nhìn anh riết cô không thể tập trung hoàn thành mấy bài luận văn tốt nghiệp. Đầu óc thì cứ bay bay theo anh mất tiêu có còn ở lại làm việc với cô đâu.
Cũng chẳng phải chỉ có mình anh mới nhớ cô mà cô nhớ anh cũng muốn điên lên đó chứ! Từ lâu đã thích anh nay hai người bọn họ đã yêu nhau, tình cảm của cô đối với anh không thể nào thay đổi được. Nó vẫn mãnh liệt, nhớ anh càng mãnh liệt làm cô phải chui đầu vào công việc để thời gian mau trôi.
Nhưng mà không ngờ tính ra bốn năm không gần anh, một năm không thấy mặt thì anh lại trở nên càng ngày càng đẹp trai, càng trưởng thành khiến cô ngỡ ngàng.
Yêu chính là yêu, khoảng cách không xa nếu chúng ta xem nhau là tất cả.
*****************
Trong quán cà phê nhỏ, một cô gái nhỏ mái tóc đen dài được uốn cong như làn sóng. Gương mặt của cô phần lớn đều bị tóc cùng gọng kính đen che lại, mày thanh mi tú, làn da trắng hồng, đôi mắt to mơ màng nhưng sắc sảo được che giấu dưới gọng kính đen. Cô mặc áo sơ mi trắng, váy ngắn đen bó sát người.
Cô ngồi đờ đẫn nghiêng đầu nhìn ra cửa kính trong quán, đôi mắt chăm chăm nhìn về tòa nhà rộng lớn trước mắt. Trong tòa nhà đó một tầng là công ti mà cô sắp vào làm việc.
“Đàn chị!” một chàng trai khoảng hai mươi tuổi phấn khích đi đến gọi cô, nhìn vẻ mặt mờ mịch của cô chàng trai ngượng ngùng ho khan giải thích: “Em là Tử Viễn, là đàn em Đại học của chị nè!”
“À!” tâm hồn cô giờ đang bay ở nơi đâu đó.
“Thuần Thuần, không ngờ có thể gặp được chị ở đây! Chị đang việc ở gần đây sao?” cậu nhóc vẫn nhiệt tình với cô, cậu cũng đã quen với thái độ nhàn nhạt của cô lâu rồi.
“Bên kia!” cô nhìn phía tòa nhà lớn mà trả lời, đôi mắt cô vẫn không hề để ý đến cái người đã ngồi xuống đối diện.
“Vậy sao? Em cũng làm việc trong đó, vậy chị ở tầng mấy!”
“Ring ring ring! Ring ring ring!” tiếng điện thoại di động vang lên, “Xin lỗi, chị nghe điện thoại chút!” Thuần Thuần mờ mịch như cái xác không hồn.
“Dạ” Tư Viễn vẫn nhiệt tình như cũ với cô, ai bảo cô là đàn chị cậu thần tượng.
Cậu nhớ lại năm đó, lúc cậu vừa vào Đại học khoa máy tính là một soái ca lạnh lùng không coi con gái ra gì. Cậu nhìn thấy Thuần Thuần gương mặt đáng yêu bắt đầu chọc ghẹo cô, đổi lại cậu chỉ nhận được thái độ là vô cảm của cô. Đến khi cô được giáo sư mang đến phòng máy tính của học viên năm một, cậu mới biết cô là đàn chị hơn cậu bốn tuổi.
Thái độ của đàn chị Thuần Thuần phải nói là nhàn nhạt đến vô cảm, sau khi hợp tác cùng với nhóm của đàn chị làm luận văn tốt nghiệp cậu mới thật sự bội phục Thuần Thuần. Khí thế lãnh đạo cùng trí óc sáng tạo và của cô đã dẫn đến thành công rực rỡ cho bài luận văn tốt nghiệp.
Và cậu cũng biết được An Thuần Thuần vốn rất nhiệt tình cuồng công việc.
Một năm qua không có tin tức của cô nên cậu không có khả năng gặp được, nay thần tượng nhà cậu ở ngay bên cạnh càng không thể bỏ qua. Cậu không tin với vẻ ngoài đẹp trai, trẻ tuổi, tài năng mặc dù chưa có thời gian phát triển mà đàn chị không thích cậu. Hạ quyết tâm nhất định cưa đổ đàn chị, mối tình đầu của cậu.
An Thuần Thuần dùng giọng điệu lạnh nhạt như cũ nói chuyện với Tử Viễn: “Này nhóc có biết công ti Tư Tư nằm ở tầng mấy trong tòa nhà kia không?”
“Chị đến công ti Tư Tư làm gì?”
Cô cầm điện thoại lên xem giờ, lạnh giọng nói:“Chị đây không có thời gian, nói mau!” cô nhìn chằm chằm làm Tử Viễn phát run, cảm giác so với lúc sếp tổng gây áp lực với cậu không sai biệt lắm.
“Tầng 24!”
“Cảm ơn nhóc!” nói xong cô xoay người vội vã rời đi.
Tử Viễn cũng chỉ ngây ngốc nhìn người đi mà không biết nên làm gì. Cậu định nói là: cậu cũng làm việc ở đó! Sẵn tiện đưa cô đi. Sau đó ngầm tuyên bố chủ quyền trước mặt đồng nghiệp. Nhưng mà hiện tại câu phải thực hiện theo yêu cầu của sếp là mua cà phê cho các vị tiền bối.
Cuộc gọi vừa rồi là của Diệp An Phong nhắc nhở cô đến công ti Tư Tư, một công ti game cũng khá nổi tiếng trong thành phố. Vốn dĩ công việc của cô là trợ lý đặc biệt của Diệp An Phong bên công ti Kỳ Phong nhưng mà cô quyết định dùng tiền dành dụm mua năm phần trăm cổ phần của Kỳ Phong chính thức làm cổ đông. Làm công việc trợ lý mấy năm nay làm cô cảm thấy mệt mỏi, cô muốn quay về làm công việc của một thiết kế viên, nhờ có ông anh họ của cô giới thiệu cô vào công ti game này, mặc dù lương không bằng chỗ cũ nhưng cô cảm thấy thích thú hơn.
Thuần Thuần chui vào thang máy thì gặp phải một cô gái trẻ, thấy Thuần Thuần cũng lên tầng 24 thì nhiệt tình kinh khủng:
“Em gái! Vóc dáng của em thật đáng yêu nha!” cô gái trẻ hai mắt tỏa sáng nhìn Thuần Thuần. “Em gái! Định làm việc tại Tư Tư sao? Em còn học Đại Học sao? Sếp Tổng không thích nhân viên nhỏ tuổi mà ăn mặc như vậy đâu! Chị là nhân viên cũng là nhân viên của Tư Tư, sau này chúng ta là đồng nghiệp chị sẽ giúp đỡ em. Mà công ti cũng ít tuyển nữ nhân viên quá, chỉ có chị giờ thêm em nữa là hai người chúng ta có thể giúp đỡ lẫn nhau!” cô gái trẻ vẫn thao thao bất tuyệt, Thuần Thuần giữ phép lịch sự tối thiểu duy trì nụ cười thương mại.
“À quên, chị tên là Trần Thiên Ngân trợ lý của tổng giám đốc.” cô gái đưa tay hướng Thuần Thuần tươi cười một cách nhiệt tình.
Thuần Thuần không thể làm thất vọng nhiệt tình của người ta nên đưa tay ra bắt: “Mong được giúp đỡ, tôi là An Thuần Thuần!” vẫn giữ vững phong độ chuyên nghiệp.
“Ting!” tiếng chuông báo hiệu của thang máy cũng vang lên.
“Đi thôi!” Thiên Ngân thân thiết nắm tay Thuần Thuần kéo cô cùng vào. Thuần Thuần để mặc cô gái này nhiệt tình dắt cô đi.
Tư Tư là một công ti nhỏ, nơi làm việc là tại tầng 24 của tòa nhà cao tầng Thiên Phúc nổi tiếng nhất ở thành phố này. Nhân viên cũng chỉ khoảng 50 người nhưng Tư Tư lại có một ông chủ khá tài giỏi chỉ trong năm năm mà công ti đã nổi tiếng khắp thành phố.
Nhân viên chia thành các tổ khoảng bảy thành viên, mỗi tổ sẽ phụ trách một bộ phận.
“Thuần Thuần à phòng làm việc của công ti chúng ta đặt tại phòng làm việc chung được chia thành từng ô để các tổ làm việc, có khoảng ba gian phòng họp nhỏ dùng để tiếp khách và các tổ mượn để họp tránh làm phiền các tổ khác trong công việc. Tổng giám đốc có phòng làm việc riêng.” Thiên Ngân nhiệt tình làm tròn bổ phận của người đi trước chỉ dẫn, Thuần Thuần mong sao cho cái hành lang này có thể ngắn chút.
Thiên Ngân vẫn tiếp tục hưng phấn ca ngợi vị sếp tổng nào đó: “Tổng giám đốc của chúng ta là một soái ca nha! Em gái Thuần Thuần à, chị làm việc ở ngoài phòng làm việc của anh ấy thật là hạnh phúc. Anh ấy rất đẹp trai nha, lại trẻ tuổi a~ Chị sẽ dùng bản thân mình cảm hóa người băng lãnh như anh ấy a~ Ôi thật là hạnh phúc~” Thiên Ngân mang đôi mắt đầy hình trái tim, tay ôm ngực bộ dáng vô cùng hoa si nói: “Nếu có thể làm việc cùng phòng với anh ấy thì thật tốt!”
Thật ra cô cũng nghe loáng thoáng từ chỗ Diệp An Phong về sếp Tổng của Tư Tư, nếu muốn biết chỉ cần hỏi google là được nhưng cô vốn lười, đổi sếp cũng không mấy quang trọng.
Mặt Thuần Thuần đen thui, không ngờ đi đến đâu cũng thấy con gái mê trai. Nhưng cũng không tệ vị sếp Tổng này nhìn đẹp mắt thì cô có thể có chút cảm hứng sáng tác tốt cho công việc. Hôm qua nhìn thấy cơ bụng của Tống Tư Dật cô bỗng cảm thấy muốn lấy hình tượng anh ra vẽ.
Tống Tư Dật có thể so sánh với mấy anh chàng soái ca trên phim, bộ dáng rất đẹp mắt, da lại rất trắng. Nếu anh là con gái chắc chắn là một đại mỹ nhân.
“Đến rồi! Đợi chút nha!” Thiên Ngân mở cửa phòng nháy mắt với Thuần Thuần.
“Ừkm!” cô gật đầu đứng đợi bên ngoài.
Tử Viễn nhìn thấy Thuần Thuần đang đứng đợi bên ngoài liền vui vẻ chạy đến.
“Chị ở đây à, đi vào thôi! Chị mở cửa đi!”
“Ừk!”
Mở cửa đi vào thì thấy mọi người đang tụm lại chỗ của Thiên Ngân nhiều chuyện, nghe tiếng mở cửa cả bọn nhìn về phía Thuần Thuần và Tử Viễn. Tử Viễn tươi cười rạng rỡ nhìn mọi người, cậu nghĩ chỉ cần giới thiệu lát nữa chắc ai cũng biết hai bọn họ thân thiết: “Giới thiệu với các tiền bối cô ấy là An Thuần Thuần.” cậu tươi cười càng rạng rỡ.
“Chị dâu!”
“Tam tẩu!"
Bọn họ đồng thanh kêu lên.
Tử Viễn và Thiên Ngân đơ mặt, đang tự hỏi chuyện gì đang xảy ra. Đầu Thuần Thuần chảy đầy hắc tuyền cảm thán: “Các người có cần lễ phép vậy không chứ?”
“Chị dâu lâu ngày không gặp vẫn trẻ như vậy!”
“Bậy chị dâu trẻ lại đẹp hơn xưa!”
“Mầy điên à chị dâu là càng ngày càng trẻ đẹp!”
Bọn họ quăng Tử Viễn và Thiên Ngân cùng với mấy nhân viên khác không hiểu chuyện qua một bên mà thao thao bất tuyệt. Giờ thì Thuần Thuần cũng hiểu tại sao công ti này khiến Thiên Ngân nhiệt tình với cô như vậy, trong một công ti toàn là đàn ông không bình thường cô ấy phải có sức chống chịu thật tốt.
“Cứ nghĩ tam tẩu đá tam ca nên anh ấy mới mặt ngày càng nhăn chứ?” Vương Gia Nghị vuốt cằm cảm thán.
“Đời nào có chuyện đó, tam ca của chúng ta không để tam tẩu ngoại tình đâu!” Đỗ Hạo Thiên vỗ vai tên đang nói xàm.
Thuần Thuần chỉ biết câm nín nhìn bọn họ tranh cãi, cô cái gì cũng không liên quan. Hôm qua Tống Tư Dật đã làm cô bực muốn chết rồi giờ bọn người này còn khiến cô phiền hơn.
Khoan đã, Gia Nghị cùng Hạo Thiên ở đây, vậy chẳng lẽ 'lão Tống' đang làm việc ở đây!?
"Hai người ở đây, còn Tư D..."
"Tiểu thư An Mỵ, không ngờ lại có thể làm đồng nghiệp với tiểu thư!" mỹ nam mặc âu phục dựa vào tường mỉm cười nhìn cô dịu dàng.
"Anh... woaaaaa~~~~~ Đàn anh!" tiểu thư nào đó kích động đến mức muốn bay ngay đến ôm người đối diện.
Mỹ nam cười khổ, xoa đầu cô:"Đến nơi 'khỉ ho cò gáy' này làm chuyện gì sao?"
"Ha... ha... ha... đến xin việc bưng trà nước không được à!?"
"Hình như còn một chức vụ rất cao..." mỹ nam cười hiểm nhìn cô.
An Thuần Thuần đứng chỉ tới vai anh lại đứng bên cạnh ưỡn ngực vỗ vào vai anh: " Đàn anh Trương Văn Hiến đẹp trai, anh không cần phải nhiều lời như mấy bà thím vậy! Mất hết hình tượng, uổng phí bộ âu phục này."
Anh chàng đẹp trai lắc đầu bắt đắc dĩ:"Trị hết hội chứng...!"
Chưa nói hết câu anh đã bị An Thuần Thuần chặn họng.
Ai nấy đều đang phấn khích cười đùa, Trần Hạo mặt mày bơ phờ kết ra từ phòng tổng giám đốc.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...