"Làm sao có thể..." tinh thần của cả đám lúc này lại lần nữa bị đả kích. Châu Đông có chút không tin được, làm sao mà một người còn sống sờ sờ, lại có thể trong vài giây ngắn ngủi biến mất vô tung vô tích được.
"Mọi người đã tìm kỹ chưa? Có thể có cửa sổ hay tầng hầm nào đó khác chẳng hạn?"
Trương Nhiễm An lắc lắc đầu: "nói ra có thể mọi người khó tin, nhưng chúng tôi đã tìm kỹ lắm rồi"
Đình Triết ngồi bên cạnh cũng không nhịn được trả lời: "Căn phòng đó thì có thể tìm kỹ thế nào nữa chứ, đó là kho chứa đồ, đảo mắt nhìn một vòng là hết, cửa sổ cũng không, khắp nơi đều là búp bê, mọi người có thể đi lên xem thử"
Nghe vậy, người đàn ông ồn ào ngày hôm qua lắc đầu phản đối, Châu Đông nhớ tên ông ta là Trương Đại Du: "Không được, căn phòng đó đã được dặn là không được bước vào, cái cô kia không nghe lời nên mới bị quả báo, các người còn muốn kéo theo chúng tôi chết chung sao?"
Đinh Triết nghe không nổi nữa, đáp lời: "Cái gì gọi là kéo các người chết chung? Nếu đổi lại người đó là ông thì ông có còn ngồi nói những lời này nữa không?"
Trương Đại Du sờ sờ cái cằm lún phún râu của mình, cười khẩy: "Tôi không có ngu ngốc như con ả kia, không phải là ả muốn tự tìm đường chết sao? Bây giờ còn ngồi trách tôi không cứu người?"
Trương Nhiễm An tức giận đỏ mắt: "Ông nói như vậy là sao?"
Trương Đại Du: "Theo như các người nói, cô ta tự động xông vào trong còn trở tay khóa cửa, tự nhốt mình lại còn gì, người đã muốn chết rồi tại sao còn muốn cứu ra. Tôi cảm thấy mấy người mạng của mình còn chưa chắc giữ được, đừng có học thói anh hùng cứu mỹ nhân nữa, cẩn thận rước họa vào thân"
Trương Đại Du nói rồi đứng dậy, đi thẳng về phía nhà ăn: "Tôi đói rồi, đi ăn cơm, các người muốn làm gì thì làm, đừng liên lụy tới tôi"
Châu Đông nhìn theo bóng lưng của Trương Đại Du, trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ khó hiểu
Người này hôm qua tuy tính khí vẫn khó ưa như vậy, nhưng sau khi chứng kiến một màn lật tung sảnh ăn lên của người phụ nữ kia thì vẫn luôn run rẩy sợ hãi. Không biết tại sao mới chỉ vừa qua một đêm, ông ta còn có thể nhếch miệng cười khi người khác gặp họa.
Châu Đông thấy không khí căng thẳng, bèn lên tiếng hòa giải: "Mọi người trước tiên đừng quá căng thẳng, có thể trong phòng có cơ quan mật thất nào đó mà chúng ta vẫn chưa phát hiện ra, bây giờ nếu ai sợ thì có thể giải tán đi ăn trước, tôi sẽ đi xem qua căn phòng kia một chút"
Tiếu Vũ lên tiếng: "Tôi đi cùng cậu".
Khuynh Tiểu Mao ngồi bên cạnh cũng đòi đi theo, thế là Trương Nhiễm An, Đinh Triết và Tương Nhã chịu trách nhiệm dẫn bọn họ lên lầu hai, những người còn lại thấy lời Trương Đại Du nói lúc nãy cũng có lý nên không ai dám đi theo, cộng thêm việc nếu đã có người xung phong đi kiểm tra, cũng không cần tới mình phải liều mạng.
Châu Đông lúc đầu muốn Trương Nhiễm An theo những người khác đi ăn cơm trước, nhưng cô nhất quyết không chịu, chết sống muốn đi theo, mọi người không còn cách nào khác đành để cô ta theo cùng.
Cánh cửa ở phòng kho này quả nhiên giống như Đinh Triết nói, màu nhạt hơn một chút so với những cánh cửa khác trong biệt thự, Đinh Triết nhìn mọi người, gật đầu một cái rồi tiến tới đẩy cửa, lần này cửa không khóa "kẹt" một tiếng bị đẩy vào trong. Đinh Triết nương theo ký ức lần mò công tắc đèn.
Giây phút đèn bật sáng, Châu Đông cũng không khỏi lông tơ toàn thân dựng ngược, căn phòng cũng không khác lắm so với những gì bọn họ đã miêu tả, nhưng nghe là một chuyện, trực tiếp nhìn thấy lại là một chuyện khác.
Tiếu Vũ hơi nhăn mày, nhịn không được đưa tay lên bịt mũi mình: "Mùi nồng quá"
Châu Đông đứng bên cạnh thấy phản ứng của Tiếu Vũ thì cũng ló đầu vào trong, hít hít hai cái: "Mùi sao? sao tôi không ngửi thấy gì?"
Khuynh Tiểu Mao thấy thế cũng tiến vào xem thử, vừa ngửi một cái mặt liền xám ngoét: "Cái mùi này..."
Châu Đông khó hiểu, chẳng lẽ chỉ có một mình cậu là ngửi không ra mùi? nghĩ thế liền nhìn qua ba người còn lại, ba người kia cũng nhìn Châu Đông, lắc lắc đầu biểu thị mình cũng không ngửi thấy gì.
"Là mùi sáp" Tiếu Vũ mở miệng, lại chỉ tay vào những cái tượng búp bê trước mặt: "Là phát ra từ chúng nó"
Châu Đông nghe thế liền tiến tới một con ngay bên phải mình, đưa mặt ngửi ngửi.
Còn chưa kịp hít vào đã bị Tiếu Vũ nắm đầu lôi ngược lại: "Cậu bị ngốc à? Vẫn chưa biết thứ này có nguy hiểm hay không thì đừng có ngửi lung tung"
Châu Đông "ui da" kêu lên một tiếng, sờ sờ cái đầu mình, trong lòng thầm mắng tôi ngửi bức tượng chứ có ngửi anh đâu, mạnh tay như vậy sau này rụng hết tóc phải làm sao!
Nhưng ngoài mặt lại cười hề hề lấy lòng: "Tôi bất cẩn quá, hê hê, lần sau sẽ chú ý hơn"
Khuynh Tiểu Mao nãy giờ vẫn một mực im lặng lúc này lại bỗng nhiên lên tiếng: "Tôi nhớ ra rồi!"
Mọi người đều đồng loạt xoay người nhìn cậu ta, chỉ thấy Khuynh Tiểu Mao lúc này mặt mũi trắng bệch, tay chân không kiềm chế được bắt đầu run lẩy bẩy. Châu Đông tiến tới trước mặt cậu ta, hai tay ghì lấy vai Khuynh Tiểu Mao trấn an.
"Làm sao vậy? cậu nhớ ra cái gì?"
Khuynh Tiểu Mao ngước mặt lên nhìn Châu Đông, lại nhìn những người khác: "Tôi...Tôi biết mùi hương này" Cậu ta vỗ vỗ bàn tay Châu Đông đang đặt trên vai mình, ý bảo mình không sao rồi nói tiếp.
"Lúc ở bếp ăn tôi đã ngửi qua, nhưng không để ý lắm, bây giờ nghĩ lại mới thấy trên người những người làm kia cũng tỏa ra mùi hương giống vậy" Khuynh Tiểu Mao trên trán đã đổ một tầng mồ hôi lạnh, giọng nói hơi run rẩy.
"Tôi... Tôi có một vài suy đoán kinh khủng"
Nghe tới đây, mọi người tám chính phần cũng đã hiểu ý của cậu ta. Châu Đông không thể tin được liếc nhìn Tiếu Vũ một cái, thấy anh ta đang cúi mặt suy nghĩ.
"Nếu đúng như cậu nói, rất có thể những người làm mà chúng ta gặp trong căn nhà này có liên quan gì đó đến sáp nến.." Tiếu Vũ dừng lại một chút, dường như đang tìm lời để miêu tả. "Hoặc cũng có thể nói bọn họ trước kia chính là những tượng sáp đang nằm ở đây"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...