Ân Nhân À Anh Chờ Em Lâu Rồi
Từ cửa lớn đại sảnh xuất hiện hai chiếc xe.
Nhìn qua người ta đã thấy một sự khác biệt lớn.
Một bên là chiếc xe đen bóng hàng Nissan, một bên là chiếc xe 2hand.
Diệc Nhiên đã cùng Từ Dao từ chối đi chiếc Ferrari của Cung tổng và họ thuê một chiếc khác để đi.
" Tớ không thích hành động một thí sinh đi casting lại dùng sự sang trọng để thể hiện bề ngoài vs người khác, khác gì muốn phô trương hết cái sĩ diện vào bản thân?" Nhiên và Dao bước xuống từ chiếc xe 2hand cũ kĩ.
Cung Húc đã chờ sẵn họ ở đại sảnh, anh chạy ra và ôm lấy eo Từ Dao, hôn trán cô rất kêu.
- Ài...!mới chiều hôm vác thân FA này tới đi thi mà bị phang nguyên tô cơm chó vô mặt thế này!- Diệc Nhiên nhếch mép, nhún vai và thở dài về tình yêu của họ.- Dao Dao nhà ta đúng là giờ đây cũng lớn thật rồi.
Yêu cũng phải thôi, ai cấm?
-Này! Ai thèm yêu đồ thối tha như anh ta chứ!!?- Từ Dao ngại ngùng phản bác.- Cung Húc! Bỏ em ra, ôm hoài không chán hả!!?
Nhưng tiếng trầm trồ và bước chân của mọi người đã phá tan bầu không khí vui vẻ ấy,
họ vây gần chiếc Nissan kia.
Từ Dao, Cung Húc và Diệc Nhiên chen vào đám đông để xem xét tình hình.
Một ả gái trẻ cùng một ông già béo bước xuống.
Nhìn thật ghê tởm nhưng chúng vẫn cố tỏ ra sang chảnh và liếc ánh mắt khinh thường với tất cả những ai đang nhìn chúng.
Mùi nước hoa sặc sụa cả đại sảnh, ả bước từng bước diễm lệ trên thảm đỏ đến gần quầy tiếp tân.
- Phòng Casting thi vòng chính thức!- Ả lia một cái nhìn sắc lẻm về phía nhân viên khiến cô ấy không dám nói gì, chỉ dám vội vã thực hành yêu cầu của ả.
Diệc Nhiên không hết nổi sự ngạc nhiên khi thấy ả ta và lão già béo.
- Dao Dao, anh biết lão già kia!- Cung Húc thầm thì.
- Lão đó là ai vậy?- Từ Dao nhìn Cung Húc.
- Đó là trưởng phòng nhân sự! Ông ta là một lão già biến thái, ti tiện.
Một số nhân viên đã bán thân cho lão mới vô được đây đó.
Với lại rất nhiều người trong tập đoàn đã cố báo cáo lên phía chủ tịch để sa thải ông ta nhưng không được vì chưa đủ bằng chứng.Anh biết mỗi lão đó thôi, còn cô gái kia thì...
-Dương Châm-con gái của mẹ kế tôi!- Diệc Nhiên ngắt lời.
- Cái gì á! Cô ta là con gái mẹ kế của cậu?
"Dương Châm, cô còn muốn làm trò gì đây..."
Dương Châm không giống với Dương Diệc Nhiên.
Ả mê tiền, quyền lực, sắc đẹp và nham hiểm hơn bao giờ hết.
Chỉ vì muốn giàu có và muốn chiếm được cái nhìn ngưỡng mộ của người ta, ả đã không biết bao lần bán thân mình cho những gã quý tộc dê xồm.
Ngay cả khi chụp hình đóng quảng cáo cho hãng nước hoa quốc tế, cô ta đã bán thân tận ba lần.
Nhưng người ta chưa nhìn thấu cái tâm bẩn thỉu của ả chắc chỉ vì cái vẻ diễm lệ giả tạo kia che mất.
Một chị gái tầm 36 bước ra từ thang máy.
Đó là một trong những giám khảo của vòng casting chính này.
Chị cất cao giọng vẻ ngạo mạn uy lực nhưng khong thể làm người ta có lấy ác cảm lớn:
- Tất cả đã tụ họp đầy đủ chưa, bước lên phía trước cho tôi!- Chị đảo mắt về từng người một.
Diệc Nhiên điềm tĩnh bước lên phía trước, Dương Châm dường như không thấy cô, ả đứng cách cô 2 người lận và đang mải mê kiểm tra lại mái tóc của mình vẻ mãn nguyện.
Giám khảo lên tiếng mở đầu:
- Tôi là Kiều Lam! Người sẽ bắt đầu cuộc kiểm tra và giám sát các bạn vào chiều nay.
Tôi mong rằng mọi người đã có đủ thời gian để chuẩn bị tốt cho phần thể hiện của mình.
Lần này chủ tịch sẽ đích thân tới kiểm duyệt nên mong các bạn hết sức cẩn trọng và khéo léo về tâm lí.
Hẹn gặp trong văn phòng casting.
Lúc này họ cùng nhau tiến vào thang máy.
Dương Châm liếc mắt về phía Dương Diệc Nhiên." Tiện nhân này mà cũng đòi vào hả? Ai tâng bốc cho cô ta vậy? Không được, cô ta cả gan muốn múa rìu qua mắt quân tử! Hôm nay phải dạy cho cô ta một bài học mới được!" Diệc Nhiên vờ như không thấy ả và thản nhiên bấm nút đóng cửa thang máy.
- Ai ya, thật không ngờ một thứ đến chó không đếm xỉa cũng xứng đè mông vào Tầm Bách.
Đúng là không biết tự lượng sức!- Dương Châm khua cái lưỡi quanh răng cửa, liếc mắt về phía người chị Nhiên.
Kiều Lam và những người khác bị thu hút, họ đồng loạt nhìn về phía cô.
- Phải đó!- Diệc Nhiên mỉm cười thật tươi.- Tôi đúng là phải mất cả 3 ngày để tìm được đến đây trong một bộ dạng nghèo nàn, nhưng đâu...!phải...!vào đây bằng sở thích thiếu hơi đàn ông, bán thân chỉ vì tiền?
Dương Châm tái mét, chột dạ:
- Tiện...!tiện nhân Dương Diệc Nhiên!!! Mày thì làm gì...!có cửa mà phán xét tao!!?
- Tôi đâu nói cô? Giận quá hóa thẹn à?- Diệc Nhiên nhún vai.- Được thôi! Em gái tốt! Tôi chờ biểu hiện của cô.
- Hai người thôi đi.
Ở trong Tầm Bách là để làm việc chứ không phải cà khịa nhau!- Kiều Lam khoanh tay giáo huấn.
Cửa thang máy mở ra, họ lần lượt ra ngoài.
Kiều Lam kéo tay Dương Diệc Nhiên lại và thì thầm:
- Bỏ qua lời chó sủa bên tai, tập trung vào!
- Vâng Kiều tổng!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...