Ăn Ngon Bén Mùi
Thật tiếc, hiện tại cơ hội cũng đã mất, chỉ có thể dựa vào trí tưởng tượng của mình để bù đắp mà thôi."Cậu…"Thạch Lang mở miệng mới biết cổ họng mình đã khàn đặc, anh vội im lặng, lúng túng ho khan một tiếng.Quý Hàm Chương sửa lại cà vạt, liếc nhìn Thạch Lang trong gương, sau đó không để ý đến Thạch Lang, nhấc tay cất chìa khóa phòng, mở cửa bước ra ngoài.Không có thẻ phòng, căn phòng đột nhiên tối om.
Thạch Lang còn chưa sửa soạn xong, anh không thể không mò mẫm về lại giường, tìm thẻ phòng của mình rồi nhét vào khe thẻ.Ngay khi đèn trong phòng bật sáng, Thạch Lang bật cười, cười đến hai vai run rẩy.
Anh dựa vào tường, đưa tay che mắt rồi lại nhìn chằm chằm giường của Quý Hàm Chương qua kẽ tay, mắng: "Tên nhóc hư đốn này, đúng làm thù dai thật.
Thích ăn đòn đây mà."Cuối cùng, sau khi Thạch Lang ra cửa thì thấy tên nhóc hư đốn thích ăn đòn kia thế mà vẫn chưa đi, lại đang đứng nói nói cười cười với anh bạn ngoại quốc Lục Phi ngay trên hàng lang.Nhìn Quý Hàm Chương bị vỗ vào mông mà vẫn cười nhẹ với người khác, khóe miệng đang cong lên của Thạch Lang lập tức rũ xuống.Anh thiếu chút nữa quên mất, Quý Hàm Chương đâu phải thích ăn đòn, cậu chỉ đơn thuần là thiếu chịch thôi."Đồng nghiệp của em đến kìa."Không cần Lục Phi nói, Quý Hàm Chương cũng đã nhìn thấy Thạch Lang.
Cậu chỉ là không muốn để ý đến Thạch Lang – người đã ba lần bảy lượt từ chối cậu thôi, vậy nên cậu vẫn cố hết sức làm bộ như không nhìn thấy anh.Chờ tới khi Thạch Lang đi tới ấn nút thang máy thì cậu mới mở miệng gọi một tiếng quản lý, rồi chào tạm biệt Lục Phi.Lục Phi tranh thủ lúc thang máy còn chưa đến mà nói vài cậu khen ngợi Quý Hàm Chương.
Cái gì mà mặc âu phục quá đẹp quá xuất sắc, như đoá hoa thanh lãnh trên núi cao không thể chạm đến, cái gì mà đẹp đến nổi người ta siêu lòng lúc nào không hay…, rồi còn đọc cả một bài thơ nữa chứ.Thạch Lang đứng bên cạnh nghe thấy mà ruột gan thắt lại, bụng chua đến mức muốn nôn ra ngoài.Thang máy vừa đến, anh nhanh chân bước vào, đợi Quý Hàm Chương cũng vào rồi, anh lập tức giơ tay đóng cửa lại, cách ly Lục Phi vẫn đang tuông trào ý thơ ở bên ngoài.Nhìn thấy thang máy cứ thế đi xuống, khi chỉ còn lại năm tầng cuối cùng, Thạch Lang rốt cuộc không nhịn được nữa..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...