Ăn Ngon Bén Mùi
Sau khi tắt nước, Thạch Lang thản nhiên cầm lấy khăn tắm lau qua hạ thể của mình, sau đó mở cửa phòng tắm, thân dưới lại cứng ngắc như trước, kéo Quý Hàm Chương đang trần truồng đứng ở cửa cùng quay về phòng ngủ.Ngay khi cửa phòng đóng lại, cũng chỉ còn sót lại tiếng rên rỉ và âm thanh da thịt va chạm, kéo dài không thôi.-------------Khi Quý Hàm Chương tìm thấy Thạch Lang thì anh đang nghe điện thoại, vì vậy cậu đứng cách anh khoảng hai bước, dựa vào tường chờ anh.Thạch Lang nhìn thấy Quý Hàm Chương từ hình ảnh phản chiếu trên tường kính sát đất nhưng không quay người lại.
Anh vẫn như trước câu được câu không nói chuyện với bố mình dù không muốn nghe ông đề cập đến tương lai của mình lắm.Trọng tâm thay đổi qua lại giữa chân trái và chân phải, nhưng cho dù đổi qua bên nào đi nữa thì cũng đều sẽ dính dáng đến cái nơi khó nói giữa hai chân kia.
Quý Hàm Chương cảm thấy khó chịu, có chút chờ không nổi nữa.
Cậu rất muốn quay trở lại chỗ ngồi của mình.
Ngồi cũng không thoải mái, nhưng so ra vẫn dễ chịu hơn là đứng nhiều.Thạch Lang đem nhất cử nhất động của Quý Hàm Chương thu cả vào mắt, đến cũng cùng vẫn là không đành lòng.
Anh ngắt lời bố mình, qua loa hai ba câu rồi chấm dứt cuộc gọi, xoay người nhìn chằm chằm Quý Hàm Chương.Khi Quý Hàm Chương nhìn thấy Thạch Lang cất điện thoại thì lập tức đi đến bên cạnh anh, nhìn anh, mấp máy đôi môi vẫn còn hơi sưng lên, ngoan ngoãn gọi anh, "Quản lý."Thạch Lang không gật đầu cũng không đáp lời Quý Hàm Chương, anh đưa mắt nhìn Quý Hàm Chương một lượt từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt dừng ở khuôn mặt rõ ràng là mệt mỏi và tái nhợt hơn so với ngày trước.Quý Hàm Chương thấy Thạch Lang không lên tiếng thì nghiêng người dựa vào tưởng kính sát đất.
Bắt gặp ánh mắt của Thạch Lang, cậu lại nhỏ giọng kêu thêm một tiếng quản lý.Thạch Lang né tránh ánh mắt của Quý Hàm Chương, anh đưa mắt nhìn ra phong cảnh bên ngoài tường kính, âm thầm thở dài rồi mới hỏi cậu: "Có chuyện gì?"Quý Hàm Chương bĩu môi, cũng học theo Thạch Lang nhìn ra bên ngoài, nhìn một hồi lâu mới thấp giọng lúng túng nói: "Phía sau của em đau, muốn xin nghỉ một hôm."Bàn tay vẫn cầm điện thoại đút trong túi quần của Thạch Lang siết chặt lại, trên mặt lại vẫn bình thản, anh nói: "Được, đến phòng nhân sự ký vào giấy nghỉ phép là có thể về.”Khi Quý Hàm Chương nghe thấy Thạch Lang dùng giọng điệu nói việc công để trả lời mình thì cảm thấy hơi khó chịu.
Cậu cau mày nhìn gò má Thạch Lang, anh vậy mà từ đầu đến cuối không hề quay đầu lại nhìn cậu lấy một cái.
Quý Hàm Chương cúi đầu, cắn môi nói: "Phía dưới của em rất đau...".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...