Ẩn Môn Thiếu Chủ

Nếu để cô ta nắm bắt được,Tô Thanh Y nhất định sẽ nghĩ biện pháp đoạt lấy quyền lực của cô!

"Lan Nhược, sao con lại đứng ngoài đường phát danh thiếp thế này?"

Lý Lan cười híp mắt đi lên phía trước: "Con dù sao cũng là đại mỹ nhân nổi tiếng của Giang Châu cơ mà, còn là tổng giám đốc của Tô thị, con làm thế này thì hạ thấp giá trị của con quá rồi, không phải sao?”

Tô Lan Nhược cười nhạt: "Con người ấy mà, về cơ bản cũng như nhau cả, nên sống giống như hoa vậy, vừa có thể sinh trưởng ngược dưới nước, cũng có thể nở hoa bên trên. Hơn nữa xem tình hình thì đâu phải chỉ có mình tôi đến?"

Lý Lan vẻ mặt đắc ý từ trong tay Tô Thanh Y rút ra một tấm thiệp mời: 'Con đang nói chúng ta sao? Quên nói với con là chúng ta có thiệp mời đấy!"

Nói xong, Lý Lan còn cầm thiệp mời quơ quơ trước mặt Tô Lan Nhược.

Nhìn thấy thiệp mời trong tay Lý Lan, nụ cười trên mặt Tô Lan Nhược trở nên cứng ngắc.

Tôn Vân Thạch không tin là thật, buồn cười nói: "Bớt cầm đồ giả ở đây ra oai đi?"

Tô Thanh Y khinh thường hừ nhẹ: "Bọn tôi không mời, mà còn nhận hẳn bốn tấm đó

Tôn Vân Thạch cười to: "Nhiều người quyền cao chức trọng cả gia đình cũng chỉ nhận được một tấm thiệp. Lấy mặt mũi của mấy người mà đòi nhận những bốn tấm?"


“Thật sao?" Tô Thanh Y hé miệng cười, lập tức đưa cho Lý Lan hai tấm thiệp:"Mẹ, mẹ dẫn dì nhỏ và em họ vào trước đi, con sẽ vào sau nhé”

“Được được!”

Lý Lan gật đầu cười to: "Mấy người thiếu hiểu biết nào đó chống mắt lên mà nhìn cho kỹ đi, xem xem thiệp mời trong tay tôi rốt cuộc có phải là thật hay không!"

Nói xong, Lý Lan liền vui vẻ, vô cùng tự tin dẫn em gái và cháu gái đi về phía sảnh đón khách.

“Lát nữa mấy người bị đánh, tôi giúp mấy người gọi xe cứu thương”

Tôn Vân Thạch vẻ mặt khinh thường, vẫn không thiệp mời của các cô là thật.

Dưới ánh mắt chăm chú của Tôn Vân Thạch và Tô Lan Nhược, ba người Lý Lan vượt qua cửa ải kiếm ra của bảo vệ dễ dàng, đủng đỉnh đi vào khách sạn, còn đứng trong đó vẫy tay với bọn họ.

Chứng kiến khung cảnh khó tin kia, mặt Tôn Vân Thạch nháy mắt biến thành màu gan heo.

Vẻ mặt Tô Lan Nhược cũng khiếp sợ.

Thiệp mời của họ là thật?

Rất nhiều đại gia tộc chỉ có đúng một tấm thiệp mời vậy mà những kẻ kia lại căm hẳn bốn tấm? Đùa gì vậy?

Rốt cuộc là bằng cách nào?

Tô Thanh Y lần nữa liếc Tôn Vân Thạch, lắc lắc thiệp mời trong tay, trêu tức nói: "Bây giờ anh cảm thấy thiệp mời này của tôi là giả hay là thật đây?"

Tôn Vân Thạch đỏ bừng mặt, nhất thời không biết nói gì cho đỡ ngượng.

“Thiệp mời này của mấy người là ai đưa?" Tô Lan Nhược lấy lại tinh thần, tò mò nhìn Tô Thanh Y hỏi.

Tô Thanh Y thoáng trầm mặc, lại hé miệng cười nói: “Đừng nói người em họ này không nhắc nhở chị, cái này là người nhà mình đưa cho tôi đó, thế mà tôi cứ nghĩ chị biết chứ dù sao chúng ta cũng là gia đình. cơ mài

Nói xong, Tô Thanh Y liền cười khanh khách đi về phía mẹ cô đang đợi.


Nhìn bóng lưng Tô Thanh Y, trong lòng Tô Lan Nhược nổi lên hàng vạn câu hỏi tại sao.

Người trong nhà?

Cả mình và cha đều không nhận được thiệp mời.

Tô gia còn có ai có thể lấy được thiệp mời?

Hơn nữa, còn là bốn tấm!

Không thể nào là ông nội đang năm bệnh viện. chứ?

Hay là?

Ninh Chiết?

Tô Lan Nhược vừa nghĩ đến Ninh Chiết, lập tức phủ nhận luôn phán đoán của mình.

Ninh Chiết có thể lấy được thiệp mời thì hôm nay cô đã thấy mặt trời mọc ở phía tây!

Yên lặng suy nghĩ một lúc, Tô Lan Nhược đột nhiên biến sắc, thấp giọng kêu lên: "Dương Nguyên Võ!"

Tôn Vân Thạch mờ mịt nhìn Tô Lan Nhược: "Ý của em là, bốn tấm thiệp mời đó là cửa Dương Nguyên Võ đưa cho bọn họ?”


Tô Lan Nhược gật đầu nói:" Đợt vừa rồi Tôn Thanh Y có lấy được đơn đặt hàng của một công ty thuộc sở hữu của Sở gia, tổng giám đốc của công ty đó chính là Dương Nguyên Võ!

Khó trách!

Tôn Vân Thạch nháy mắt đã hiểu ẩn ý của Tô Lan Nhược, xem thường nói: "Nghe nói cái tên Dương Nguyên Võ đó là quỷ háo sắc có tiếng đấy, tôi đoán em họ của em chắc phải phục vụ gã tốt lắm”

Tô Lan Nhược lắc đầu: "Thanh Y, cô ta không phải loại người này”

Tôn Vân Thạch lắc đầu cười: "Em quên rồi sao? Cô ta vừa mới nói, thiệp mời đó là của nhà em dâng cho cô ta đấy Lan Nhược”

Tô Lan Nhược thoáng chốc cứng người, không được lý do cãi lại.

Chẳng lẽ Tô Thanh Y thật sự....

Tô Lan Nhược càng nghĩ càng hoảng loạn, trong lòng âm thầm hạ quyết tâm, sau khi trở vẽ, nhất định phải cùng em họ Tô Thanh Y tâm sự thật tốt mới được.

Lúc này, Tôn Vân Thạch đột nhiên chỉ tay về hướng cách đó không xa: "Em xem xem đó là ai? Tôi không nhìn nhầm chứ..."

Tô Lan Nhược quay đầu nhìn qua, đập vào mắt cô đau điếng là bóng dáng quê mùa đang cưỡi con xe điên rách nát.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui