'Sau khi mời Tô Thanh Y ăn hai món một canh, Ninh Chiết đã vô tình bỏ lại Tô Thanh Y rồi cưỡi xe rời đi một mình.
Nếu cô không đi thì anh sợ mình thật sự hóa thân thành sói.
Nhìn Ninh Chiết rời đi như chạy trốn, Tô Thanh Y lập tức cười đến gãy lưng
Sau khi tạm biệt Tô Thanh Y, Ninh Chiết lại gọi điện thoại cho Ân Hoa.
Anh định hẹn Ân Hoa ra uống hai ly vào đêm nay, kết quả Ân Hoa đã hẹn lãnh đạo một trường tiểu học ra nói chuyện nhập học cho con gái mình,
Kế hoạch uống rượu tiêu tan, Ninh Chiết đành trở về biệt thự nằm ngủ.
Anh ngủ một giấc thẳng đến trời tối.
Ninh Chiết cũng lười đi ra ngoài tìm đồ ăn nên coi mì gói như bữa tối.
Vừa ăn xong mì tôm, còn chưa kịp dọn bàn thì anh lại nhận được điện thoại của Tô Thanh Y.
Ninh Chiết biết được mục đích của Tô Thanh Y thì lập tức đen mặt lại: “Lại mượn xe?"
"Ai nha, em cũng không còn cách nào mà” Tô Thanh đầu bên kia điện thoại đáng thương nói: "Dì út em vừa gọi điện thoại tới bảo ngày mai muốn dẫn em họ đến Giang Châu thăm chúng ta.
“Cái này liên quan gì đến chuyện cô mượn xe?" Ninh Chiết im lặng nói.
"Sao không liên quan!" Tô Thanh Y tiếp tục đáng thương nói: "Anh cũng biết quyền hành trong nhà và công ty đều nằm trong tay gia đình chị em, nhà em vốn không có địa vị gì..."
Tô Thanh Y đáng thương khóc lóc kể khổ trong điện thoại.
Di út cô bọn họ chạy tới thì nhất định phải dẫn bọn họ đi dạo ở Giang Châu.
Cha cô có một chiếc A6, nhưng đối với đì út thì đắng cấp của nó quá thấp.
Lý Lan muốn kiếm một chiếc xe tốt hơn để tiếp đãi người nhà mẹ đẻ, để tránh làm họ cảm thấy mình gã cho người đàn ông không có tiền đồ rồi nói xấu sau lưng bà ta.
Tô Thanh Y kế lế tận mười phút, Ninh Chiết nghe mà lỗ tai hơi phát đau.
Ninh Chiết thực sự lười nghe tiếp nên đành chịu: “Được thôi, vậy cô lái đi đi! Nhưng những chiếc xe kia không phải của tôi, lâu lâu cô mượn còn được, nhưng mượn mãi thì tôi..."
"Cảm ơn anh rể! Em tới ngay!" Ninh Chiết còn chưa nói xong thì Tô Thanh Y đã mừng rỡ cúp điện thoại.
Ninh Chiết để điện thoại xuống rồi không khỏi lắc đầu cười khổ.
Cũng không biết Tô Thanh Y thật sự muốn mượn xe hay muốn tiếp tục đến dụ dỗ anh.
Hoặc là tùy tiện kiếm cớ để chắp nối với mình.
Mặc kệ đi!
Dù sao nếu cô muốn mình nhờ Diệp KI giúp cái gì thì mình cũng không chịu!
Ninh Chiết hạ quyết tâm rồi không nghĩ nhiều nữa.
Nửa giờ sau, bên ngoài có đèn xe sáng lên.
Rất nhanh tiếng chuông cửa lại vang lên.
Không cần đoán cũng biết nhất định là Tô Thanh Y đến.
Ninh Chiết đứng dậy đi tới cửa.
Ngay trong nháy mắt anh mở cửa ra thì một lưỡng khí tức nguy hiểm đã ập tới.
Ngay sau đó, một tỉa sắc lạnh đánh thẳng vào mặt anh.
Trong nháy mắt đó, bản năng mà Ninh Chiết rèn luyện ra từ vô số giết chóc đột nhiên bộc phát.
Trong nháy mắt tia sắc lạnh đó tới gần thì thân thế của anh đã lách qua một bên né tránh đòn công kích trí mạng, sức mạnh toàn thân tự động hội tụ lên nắm tay rồi hung hăng nện một quyền vào ngực đối phương.
"Bành!"
Cú đấm này trực tiếp đánh bay đối phương văng mạnh lên chiếc xe phía sau.
Đối phương bị trọng thương nên giấy dụa muốn chạy trốn.
Nhưng mới chạy chưa được mấy bước thì gã đã cảm đầu ngã xuống đất, thân thể không ngừng run rẩy.
Ninh Chiết lấy lại tỉnh thần vội đuổi theo rồi tung một chân lật đối phương lại.
Mãi đến lúc này anh mới nhìn rõ mặt mũi của người đàn ông này.
Mũi to lương, mắt xanh.
Xem ra không phải là người Long Quốc.
Lúc này người đàn ông kia không ngừng run rẩy, đã hoàn toàn mất đi sức phản kháng.
Nghĩ đến nhắc nhở tối hôm qua của Diệp Khinh Hầu, sát khí tiềm ẩn đã lâu trong cơ thể Ninh Chiết điên cưồng trút xuống, anh đãng đẳng sát khí mà hỏi: "Ai phái mày tới giết tao?"
Người đàn ông đang muốn đáp lại, nhưng vừa há mồm thì trong miệng đã trào ra từng ngụm máu, thân thể cũng càng run rẩy mạnh hơn.
Sau khi run mạnh mấy lần thì người đàn ông đó cũng tắt thở bỏ mình.
Từ đầu đến cuối gã không nói được một chữ nào.
"Tao." Nhìn thi thế người đàn ông này, Ninh Chiết không khỏi điên cưồng chửi mẹ nó trong lòng.
Thứ này quá rác rưởi!
Có thế thôi còn tới giết người?
Tiên sư nhà mày!
Tốt xấu gì cũng phải nói ra là ai phái mày tới chứ!
Trong lúc Ninh Chiết cực kỳ buồn bực thì trên xe. đột nhiên truyền đến iếng rên rỉ khe khẽ.
Trên xe còn có người?
Trong lòng Ninh Chiết run lên, vội vàng phóng tới chiếc xe.
Anh mở cửa xe mới phát hiện Tô Thanh Y đang nằm ở chỗ ngồi phía sau.
Nhưng lúc này Tô Thanh Y đã rơi vào hôn mê, tiếng rên rỉ vừa rồi là cô vô thức phát ra.
Sao cô lại ở trên xe?
Ninh Chiết chau mày, lại quay đầu nhìn thoáng qua thi thể của người kia.
Ninh Chiết thoáng suy tư một lát rồi bấm điện thoại gọi cho Phượng Mị, bảo cô ấy tranh thú gọi người đến mang thi thể đi.
Chắc Phượng Mị đã quen làm chuyện này rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Ninh Chiết ôm Tô Thanh Y về phòng rồi dùng nước lạnh tạt cho cô tỉnh.
Qua nửa phút, Tô Thanh Y mơ mơ màng màng mở mắt ra: "Đây là... Nơi nào?"
"Cô cứ nói đi?" Ninh Chiết đen mặt nhìn Tô Thanh Y,tràn đầy nghĩ ngờ mà hỏi: "Sao cô lại đi cùng người nước ngoài kia?"
“Người nước ngoài?”
Tô Thanh Y cau đôi mi thanh tú lại, thoáng suy nghĩ một chút mới yếu ớt trả lời:" Lúc em sắp đến chỗ anh thì bị một người ngoại quốc chặn lại, anh ta hỏi có phải em muốn tới biệt thự của anh không, em nói phải, sau đó anh ta lại hỏi có phải em đến tìm Ninh Chiết không, em nói đúng, chuyện sau đó thì em không biết...”
Trong đầu Ninh Chiết tưởng tượng ra tình huống mà Tô Thanh Y miêu tả.
Dựa theo cách nói của Tô Thanh Y thì cô bị người nước ngoài đó chặn lại ở gần đây.
Mà mục tiêu của đối phương rõ ràng là mình!
Quả nhiên Diệp Khinh Hầu đã nói rất đúng!
Trước khi mụ già đáng chết kia tự sát nhất định đã truyền tin tức lại cho kẻ đứng sau màn!
Anh làm hỏng kế hoạch muốn giết Diệp Khinh Hầu của kẻ đó nên gã đã hận luôn anh.
Nhanh như vậy đã tìm người đến giết anh rồi!
Gó trời mới biết kẻ đứng sau màn thù anh đến mức nào?
Thấy Ninh Chiết trăm mặc không nói, Tô Thanh Y lại giấy dụa ngồi dậy: “Người nước ngoài kia đâu?”
"Chết rồi." Ninh Chiết thuận miệng trả lời.
"Chết... Chết rồi?” Tô Thanh Y kinh hô một tiếng, đột nhiên trừng to mắt nhìn Ninh Chiết
Cô muốn nhìn thấy vẻ đùa giỡn trên mặt Ninh Chiết.
Nhưng Ninh Chiết lại rất nghiêm túc, căn bản không giống như là đang nói đùa
"Gã tới giết tôi!" Ninh Chiết trầm giọng nói: "Tối hôm qua tôi cứu Diệp Khinh Hầu nên bị người ta ghi thù! Cho nên tốt nhất cô nên trách xa tôi để tránh bị liên lụy! Tối nay là nhờ cô may mắn, người kia chỉ đánh cô ngất xỉu thôi, lần tiếp theo gặp phải chuyện này thì không chừng cô mất luôn cái mạng đó!"
Nghe Ninh Chiết nói thế, sảc mặt Tô Thanh Y lập tức trắng bệch.
Tô Thanh Y trầm mặc một hồi rồi khẽ cản môi đỏ, sợ hãi hỏi: "Em... Em có thể đi xem thí thể của người kia không?"
Ninh Chiết im lặng: "Thi thể có gì mà xem? Cô không sợ ban đêm thấy ác mộng
"Em..." Tô Thanh Y xoa cái cổ đau nhức của mình mà oán hận nói: "Em muốn đi đá tên chết tiệt đó hai cái để báo thù!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...