Ẩn Môn Thiếu Chủ

Sau khi tạm biệt Phượng Mị, hai người mới lái xe rời đi.

Tô Thanh Y ngỏ ý đưa Ninh Chiết về nhà, anh cũng không từ chối.

Trên đường đi Tô Thanh Y cứ như đứa trẻ hiểu kỳ không ngừng hỏi lung tung.

Ninh Chiết đang bận suy nghĩ nên câu có câu. không mà đáp lời.

Chuyện tối nay lại xác minh suy đoán lúc trước của anh, quả nhiên là trải qua càng nhiều chuyện thì ký ức của anh sẽ khôi phục càng nhanh.

Lần đầu tiên nhìn thấy Diệp Khinh Hầu, trí nhớ của anh chỉ chợt lóe lên

Bây giờ những ký ức xuất hiện lặt vặt đó đã không biến mất nữa.

Trên đường anh liên tục suy tư, cuối cùng bọn họ cũng trở lại biệt thự.

Nhìn căn biệt thự trước mắt, Tô Thanh Y triệt để trợn tròn mắt.


Dù còn chưa đi vào, nhưng cô cũng biết biệt thự này nhất định cực kỳ xa hoa

So với ngôi biệt thự cỡ lớn chiếm diện tích trên năm mẫu trước mắt thì nhà bọn họ không bằng một góc!

Nói đây là biệt thự còn không bằng bảo là trang viên!

"Anh rể, anh... Anh ở nơi này sao?" Tô Thanh Y đờ đẫn mà hỏi thăm, giọng nói đang run rẩy.

"Cô suy nghĩ nhiều rồi” Ninh Chiết liếc nhìn cô. một cái: "Tôi chỉ đang giữ nhà cho người ta mà thôii.Biệt thự này là của Hầu gia trước đó cô gặp.”

Giữ nhà cho người ta?

Gương mặt xinh đẹp của Tô Thanh Y hơi co rúm lại, không tin nổi cả một dấu chấm câu của anh!

Chỗ ở của Diệp Khinh Hầu còn không bằng nơi này mà ông ấy lại đưa căn nhà tốt như vậy cho anh bảo vệ?

Nghĩ tôi là đứa trẻ ba tuổi sao!

Ninh Chiết cũng lười quan tâm cô có tin hay không, anh mở cửa đi vào rồi vẫy tay từ biệt Tô Thanh Y: "Cám ơn cô đã đưa tôi vẽ, thời gian không còn sớm, cô mau về đi!”

"Không phải, em..." Tô Thanh Y cứng lại rồi oán trách mà nhìn Ninh Chiết: “Anh không cho em đi vào ngồi uống ly nước sao?"

"Được thôi!" Ninh Chiết nhún nhún vai: “Cô muốn đi vào ngồi cũng được, nhưng đừng đụng vào đồ của người khác, nhà này thật sự không phải của tôi."

Không phải mới là lạ!

Tô Thanh Y không tin, trong lòng lại thầm mắng anh hẹp hòi.

Được Ninh Chiết dẫn dắt, Tô Thanh Y đi theo vào cửa.


Nhìn trang hoàng bên trong, Tô Thanh Y không khỏi âm thầm lu lưỡi.

Căn biệt thự lớn này không đến vài trăm triệu thì nhất định không mua được!

Có lẽ cộng tất cả tài sản của Tô gia lại cũng chỉ mua được một hai căn biệt thự như vậy thôi.

Vừa vào nhà thì Ninh Chiết đã ngồi xuống ghế sa lon rồi suy tư tiếp,

Tô Thanh Y nhìn Đông nhìn Tây một hồi, đang cảm thán người anh rể này của mình thật thâm tàng bất lộ đồng thời lại hỏi dò: "Anh rể, em có thể tắm ở chỗ anh không?"

“Tắm... Tắm?" Ninh Chiết ngạc nhiên ngẩng đầu: “Không phải cô muốn dụ dỗ tôi đó chứ? Tôi nói cho cô biết tôi không có định lực mạnh lầm đâu, xảy ra chuyện thì tôi không chịu trách nhiệm.”

Nói đùa cái gì vậy!

Họ trai đơn gái chiếc mà cô lại muốn tầm rửa ở đây?

Con mẹ nó tôi trông giống chính nhân quân tử lắm sao? Hay cô căn bản không coi tôi là đàn ông?

"Anh nói cái gì đó!" Khuôn mặt Tô Thanh Y đỏ lên rồi oán trách: "Từ lúc em đi đến chỗ Hầu gia đã bị các người làm sợ đến chảy mồ hôi ròng rồng, trên người dính dính nên khó chịu muốn chết!"


"Vậy cô cũng đâu có quần áo để thay!" Ninh Chiết im lặng nhìn Tô Thanh Y.

Cô thật sự không sợ mình hóa thân thành sói giải quyết cô ngay tại chỗ sao?

"Em biết ngay anh sẽ nói như vậy!" Tô Thanh Y cười giả dối: “Trên xe em có quần áo để thay”

"..." Mặt Ninh Chiết đen lại, bất lực phất phất tay nói:"Cô muốn tắm thì tranh thủ đi!”

Tô Thanh Y vui mừng đáp lại rồi lập tức chạy lên xe lấy quần áo.

Nhìn theo bóng lưng Tô Thanh Y, Ninh Chiết không khỏi lắc đầu cười một tiếng.

Quyền thế thật là thứ tốt!

Bây giờ mình còn chưa có quyền có th

Tô Thanh Y chỉ nghĩ lầm mình có quyền thế nên mới có dấu hiệu ôm ấp yêu thương...


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui