Lúc này Bạch Nhạc Chương cảm thấy mình sắp điên rồi.
Năm đó ông dẫn người đi trả thù cho anh em mình mà không biết chỉ tiết về đối phương.
Đến hiện trường, mới nhận ra kẻ giết anh em mình. chính là thiếu chủ!
Lần đó ông bị mất một ngón tay, vĩnh viễn bị đuổi ra khỏi ẩn môn!
Hôm nay, chuyện giống vậy tương tự lại xảy ra!
Hơn nữa, so với mấy năm trước còn nghiêm trọng. hơn!
Ông thực sự lại gặp rắc rối với thiếu chủ!
Nỗi sợ hãi vô tận nuốt chửng Bạch Nhạc Chương ngay lập tức.
Bạch Nhạc Chương cảm thấy linh hồn đã rời khỏi cơ thể, vết thương trên ngón tay bị đứt đã lành từ lâu, nhưng bây giờ đột nhiên ông cảm thấy đau đớn.
Toàn tâm đau đớn!
Đau đến mức Bạch Nhạc Chương dường như không thể thở nổi.
Mục đích đến đây đã bị ông ném đến lên chín tầng mây rồi.
Trong đầu ông lúc này chỉ có một suy nghĩ.
Làm thế nào để cứu mạng của cha và con trai của họ.
Tuy nhiên, sau khi nghĩ đi nghĩ lại, anh không biết làm cách nào để bảo toàn tính mạng.
Trong mắt thiếu chú không chứa nổi một hạt cát!
Chỉ căn thiếu chủ có sát niệm với mình, thì ai cũng cứu không được!
Dưới sự sợ hãi tột độ, cơ thể Bạch Nhạc Chương. càng run rẩy hơn.
Bạch Phi ở một bên nhìn thấy cha hành động kỳ quái, vội vàng thấp giọng nhắc nhở: "Cha, cha đang làm gì vậy? Cha chỉ đang trừng trị một tên tiểu tử thôi, con còn chưa có hưng phấn, sao cha lại kích động như vậy? Có rất nhiều người đang nhìn đ‹
Tên.. tiểu tử sao?
Bạch Nhạc Chương hít sâu một hơi.
Mẹ kiếp nó nói đây là tiểu tử sao?
Trời ơi là tổ tông đấy con ạ!
Còn hơn cả tổ tiên chúng ta đấy!
"Bốp!"
Bạch Nhạc Chương trở tay tát vào mặt Bạch Phi. Cái tát bất ngờ này khiến Bạch Phi choáng váng.
Mọi người cũng ngơ ngác nhìn Bạch Nhạc. Chương.
Bạch Tứ Gia đây là...
Uống lộn thuốc sao?
Hay là vì thị lực kém nên tưởng Bạch Phi là Ninh Chiết?
Trong đầu Bạch Phi vang lên một tiếng ong ong, anh còn chưa kịp phản ứng, Bạch Nhạc Chương lại một cước đá bay Bạch Phi, run rấy gào lên: "Cái tên tiểu tử này! Quỳ xuống nhận lỗi mau!"
Nhận lỗi á?
Khi lời nói của Bạch Nhạc Chương vừa dứt, trong đầu mọi người như có sấm sét vang dội.
Bạch Nhạc Chương làm lớn chuyện như vậy, lại tới đây nhận lỗi á?
Bạch Phi vốn đã tức giận vô cùng, nhưng khi nghe được Bạch Nhạc Chương bảo phải quỳ xuống nhận lỗi, sắc mặt đột nhiên co lại, tức giận hét lên: "Bạch Lão Tứ, đầu cha bị co giật à?"
Lão già này có bị bệnh không thế!
Chúng ta là đến để báo thù!
Mà ông lại để anh ta quỳ xuống nhận lỗi!
Bạch Nhạc Chương trong lòng sợ hãi, không thèm. dạy dỗ tên khốn này nữa, đầu gối mềm nhữn, vẻ mặt tuyệt vọng quỳ xuống,
Ngay khi Bạch Nhạc Chương đang muốn cầu xin tha thứ, trong đầu hẳn vang lên một thanh âm uy nghiêm.
“Bạch Tứ! Quản tốt miệng chó của ông đi!”
“Thiếu chủ đang thăng cấp lên tu vi tâm cảnh, nếu ông dám tiết lộ thân phận cho bất kỳ ai, tất cả mọi người trong Bạch gia đều sẽ bị trừng phạt! Hãy nhớ rằng, là bất kỳ ai! Kể cả bản thân thiếu chủ!”
Nghe được thanh âm này, thân thể Bạch Nhạc
Chương lại đột nhiên run lên..
Truyền âm nhập mật!
Đây là người của ẩn môn!
Người của ẩn môn, đang âm thầm bảo vệ bên cạnh thiếu chủ!
Thiếu chủ đang thăng cấp lên tu vi tâm cảnh!
Ngay cả bản thân thiếu chủ cũng không biết thân phận của mình!
Thiếu chủ... Mất trí nhớ rồi sao?
Hay là anh ta phong ấn ký ức của chính mình và xuyên qua thế giới phàm trần trong truyền thuyết để luyện chế trái tim mình?
Đúng, chắc chẩn là như thế này!
Nếu không thì làm sao một người tài giỏi như thiếu chủ lại có thể trở thành con rể Tô gia được?
Nếu thiếu gia không mất trí nhớ, Tô Lan Nhược làm sao có thể xứng với thiếu gia chứ?
Phải biết rằng, chỉ cần thiếu chủ mở miệng, ngay. cả những gia tộc ở Yến Kinh cũng sẽ vội vàng đưa con gái của mình vào vòng tay của thiếu chủ, bọn họ cũng sẽ không quan tâm đến địa vị của mình!
Nhìn thấy Bạch Nhạc Chương quỳ trên mặt đất như mất trí, mọi người lại lần nữa ngơ ngác.
Quỳ xuống!
Bạch Tứ Gia, vậy mà quỳ xuống!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...