Ẩn Môn Thiếu Chủ

Tin tức Vương Đằng muốn đi Đại Hoang nhanh chóng truyền đến tai Mạc Sơn.

"Ngươi nói cái gì? Hắn ta muốn đi Đại Hoang ư?"

Mạc Sơn nghe vậy thì ánh mắt bỗng hừng hực, nhìn chằm chằm giáp sĩ Mạc gia chạy tới bẩm báo kia.

Kể từ khi Vương Đăng quay về, Mạc Sơn đang cân nhắc. Nếu nửa tháng sau, Vương Đằng từ chối giao Thiên Kiếm Lệnh ra thì phải làm sao?

Vương Đằng đã sớm luyện hóa Thiên Kiếm Lệnh, vì lẽ đó trừ phi là Vương Đằng chủ động giao ra, bằng không chỉ có giết chết hắn mới có thể loại bỏ khí tức của Vương Đằng trong Thiên Kiếm Lệnh, ông ta mới thực sự có được nó.

Nhưng nếu Vương Đằng chết ở Mạc gia thì quá nguy hiểm, khả năng cao Mạc gia sẽ gặp phải tai ương vì chuyện này.

Do đó...

Nghe thấy Vương Đằng muốn đi Đại Hoang, trong mắt Mạc Sơn bỗng lóe lên tia tàn nhẫn.

Đại Hoang là một nơi vô cùng nguy hiểm, bên trong có rất nhiều hoang thú. Ngoài ra, còn có không ít người mạo hiểm xông vào trong đó, săn giết yêu thú, tìm kiếm thiên tài địa bảo.


Những người mạo hiểm này quanh năm bước đi trên ranh giới sống chết. Trong Đại Hoang, chuyện người mạo hiểm giết người đoạt bảo cũng chẳng lạ lùng gì.

Mặc kệ Vương Đằng đi Đại Hoang với mục đích gì. Nếu hắn đã muốn đi, vậy thì cứ dứt khoát một là không làm hai là đừng ngừng lại, thừa cơ giết chết Vương

Đằng để giành lấy Thiên Kiếm Lệnh.

"Ta vốn định để hắn ta sống thêm nửa tháng nữa, ai dè hắn ta lại vội vã muốn chết như thế. Nếu vậy thì ta sẽ thành toàn cho hắn ta."

Mạc Sơn cười khẩy, mở miệng nói: "Cứ để hắn ta đi. Các ngươi hãy âm thầm theo sau, tìm cơ hội giết chết hắn ta để mang Thiên Kiếm Lệnh về."

Tên giáp sĩ kia tuân mệnh rời đi. "Mạc Dương, ngươi cũng đi theo đi, nhất định phải mang Thiên Kiếm Lệnh về." Sau khi giáp sĩ kia rời đi, Mạc Sơn lại vẫy tay gọi.

Trong bóng tối, một bóng người bỗng hiện lên, đó là thành viên của Ám Ảnh

Vệ.

Nghe thấy lời căn dặn của Mạc Sơn, Mạc Dương ôm quyền, sau đó thân hình lại lóe lên tiến vào bóng tối, biến mất không còn tăm hơi.


Hôm đó Vương Đằng đã rời khỏi Mạc gia.

Giáp sĩ của Mạc gia âm thầm đuổi theo, nhưng vẫn bị Vương Đằng phát hiện.

Hắn đã hòa hợp một tia tàn hồn của Vô Thiên Ma Chủ, nên độ nhận biết cực kỳ nhạy bén. Vả lại tu vi của mấy giáp sĩ Mạc gia không quá uyên thâm, hầu hết đều chỉ là Luyện Khí cảnh tầng tám chín mà thôi, chỉ có hai đội trưởng là có tu vi Ngưng Chân cảnh tầng một.

Không chỉ vậy, Vương Đằng còn cảm nhận được một luồng khí tức khác. Luồng khí tức này ẩn nấp rất kỹ, nhưng vẫn bị Vương Đằng phát hiện ra.

"Ám Ảnh Vệ à? Muốn thừa cơ giết ta ở bên ngoài, để cướp Thiên Kiếm Lệnh

Hi...

Vương Đẳng không quay đầu lại, khóe miệng khẽ cong lên, trong mắt hiện lên tia lạnh lẽo, một tia huyết quang như ẩn như hiện.

Đại Hoang nguy cơ tứ phía, binh khí mà Vương Đằng sử dụng hồi trước đã bị tổn hại trong một lần rèn luyện. Hắn vốn định đi tới Binh Khí Các mua một thanh binh khí thuận tay trước khi đi tới Đại Hoang, nhưng lại phát hiện ra không ít binh khí trong nhẫn trữ vật mà mình đã lấy được từ ao máu kia, đao thương kiếm kích đều có đủ, được cất trữ trong nhãn trữ vật, trái lại vẫn chưa mục nát.

Tuy rằng chất lượng của những binh khí đó không cao, chỉ là binh khí cấp phàm nhưng vậy cũng đủ rồi.

Cho dù hắn đi Binh Khí Các mua, e rằng nhất thời cũng khó mà mua được binh khí vượt qua cấp phàm.

Vương Đằng ra khỏi thành Đại Hoang, không có ý định che giấu tai mắt người khác, mà bay thẳng về phía Đại Hoang.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui