"Vẫn là Tân gia chủ ngài hiểu lý lẽ."
Ninh Chiết cảm khái nói: "Loại chuyện Đào mộ. này là thất đức, ngay cả người bình thường cũng không làm được, huống chỉ Tần gia mọi người có thân phận, có địa vị
có sức ảnh hưởng, Tân gia chủ ông nói có đúng không!
“Cậu Ninh nói không sai” Tân Long Chinh phụ hoạ gật đầu: "Thằng súc sinh Tân Trang muốn làm loại chuyện thương thiên hại lý, tổn hại công đức này, không đánh chết nó là đã tốt với nó lảm rồi.
“Cảm ơn Tần lão tiên sinh đã thông cảm cho nỗi khổ này của chúng tôi!”
Tô Minh Thành cảm kích: “Tần lão yên tâm, chúng tôi nhất định tranh thủ thời gian dời mộ, tuyệt đối sẽ không làm lỡ kế hoạch khai phá mảnh đất làm ăn của Tân thiếu đâu!"
“Không cần, không cần!”
Tân Long Chinh liên tục khoát tay nói: "Tôi sẽ mua mảnh đất kia tặng cho mấy người, coi như là cảm. tạ mọi người đã giúp Tan gia dạy dỗ cái thằng không nên hồn kia, giúp Tân gia không bị người đời nhạo báng!"
"......."
Nghe Tân Long Chinh nói, mấy người nhất thời cạn lời, cảm thấy vốn ngôn ngữ không đủ xài. Đánh cháu trai Tân Long Chinh, chẳng những.
không bị trả thù, được Tần gia chủ đích thân xin lỗi? Còn muốn tặng một mảnh đất cho bọn họ?
Cái này..... có chút hoang đường quá vậy?
Bánh từ trên trời rơi xuống cũng đâu có rơi to, rơi nhiều như thế này!
“Tân lão, không được!”
Tô Lan Nhược chật vật từ trên mặt đất đứng lên: “Ngài không so đo chuyện này, chúng tôi đã rất cảm kích, ngài còn như vậy, chúng tôi thật sự rất xấu hổ.”
“Đúng đúng!" Tô Minh Thành cũng gật đầu theo.
Khóe mắt Tân Long Chinh len lén nhìn qua biểu. tình trên mặt của Ninh Chiết.
Thấy Ninh Chiết không nói chuyện đất đai, lúc này ông mới mở miệng nói: 'Nếu mọi người không cần, ta cũng sẽ mua mảnh đất này, nhưng sẽ không khai phá nó! Ta sẽ mua nó giống như một bài học để răn dạy con cháu trong nhà, không để chúng phạm sai lầm như thẳng ôn con kia được! Thế nên chuyện dời mộ, không cần đâu!”
“Tần lão quả là người đức hạnh, nhân nghĩa, Minh Thành bội phục!" Tô Minh Thành nghe mà phục không thôi.
Sau khi trao đổi đơn giản một hồi, Tân Long Chinh vội vàng mang theo Tân Trang đang thoi thóp. gần chết rời đi, trong đầu không ngừng suy nghĩ chuyện ở Giang Châu.
Ninh Chiết giả mạo Tôn Vân Thạch khiến Tôn Vân Thạch hứng chịu sự trả thù của Tăn Trang, điều này. khẳng định Ninh Chiết có ân oán với Tôn Vân Thạch.
Hừm... ông đưa thẳng cháu đi chữa trị xong sẽ quay lại xử lý Tôn gia một phen mới được! Đối với ông xử lý Tôn gia ở Giang Châu đơn giản như việc giơ tay nhấc chân, không hề phí sức lực.
Chỉ mong sau khi Tần Long Chính làm như vậy, lúc Ninh Chiết bắt đầu tính sổ xử lý những thứ làm anh ngứa mắt, sẽ không ra tay quá tàn nhẫn với Tân gia, đừng làm Tân gia bay màu sạch sẽ!
Cũng may lão Tứ và Ninh Chiết có giao tình.
Bằng không, Tần gia lần này sợ là phải biến mất trong dòng lịch sử của Yến Kinh thế gia..
Đưa mắt nhìn đoàn người Tân Long Chinh rời đi, Tô Lan Nhược không khỏi cảm động thở dài:"Đây mới thật sự là phong phạm thế gia chứ! Chỉ dựa vào phong thái và cách cư xử của Tân lão cũng có thể hiểu vì sao Tần gia phát triển lớn mạnh như thế, không gì không làm được!"
"Đúng vậy!"
Tô Minh Thành gật đầu đồng ý:"Đây chính là thế gia, sự tôn quý và cao thượng của bọn họ đủ để khiến các gia tộc lớn ở Giang Châu nhìn mà xấu hổ!”
Nghe hai người nói như vậy, Tô Thanh Y không khỏi bĩu môi.
Phong thái, cao thượng cái mẹ gì!
Tân Long Chinh rõ rằng là sợ Ninh Chiết đó có được không?
Vừa rồi người khác không chú ý tới nhưng cô. nàng vẫn luôn luôn tỉ mỉ chú ý Tân Long Chinh, phát hiện ông già này không ít lần len lén nhìn sắc mặt Ninh Chiết Chính là dựa trên thái độ Ninh Chiết mà làm việc!
Ninh Chiết người này, rốt cuộc có lai lịch gì?
Ngay cả Tân Long Chinh cũng sợ anh như vậy!
“Sau này anh làm gì cũng đừng kích động như vậy nữa!"
Tô Lan Nhược lòng còn sợ hãi nhìn về phía Ninh Chiết: 'Lần này là Tân lão không so đo, lần sau chưa chắc chúng ta đã có may mẫn như vậy.”
“Ờ.” Ninh Chiết qua loa gật gật đầu.
“Vậy chúng ta cũng đi về thôi” Tô Lan Nhược thở ra một hơi nhẹ nhõm, vẻ mặt phức tạp nhìn về phía Tô Thanh Y: "Việc tôi và Ninh Chiết làm thoả thuận ly hôn, cầu xin cô đừng để cho ông nội biết."
“Yên tâm, tôi sẽ không nói!"
Tô Thanh Y gật đầu cười: "Bất quá, chị đã không. cần Ninh Chiết, vậy tôi thích anh ấy cũng không vấn đề đúng không? Tôi thích những người như Ninh Chiết, không sợ trời không sợ đất.”
Trong lòng Tô Thanh Y vui như nở hoa.
Minh thật đúng là nhặt được bảo vật!
Để cho Tô Lan Nhược khóc nhè đi thôi!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...