Ẩn Môn Thiếu Chủ

Hơi ngẩn người một lát rồi như sực tỉnh, Tô Minh Nghĩa lại thử thăm dò hỏi: "Gon sẽ không phải là bởi vì thích Ninh Chiết, cho nên liền mù quáng tin tưởng cậu

ta vô điều kiện chứ?”

Tô Thanh Y lần nữa ném cho bố mình cái nhìn xem thường: "Con lười giải thích với hai người, con đi dâng hương cho lão thái thái đây!"

Nói xong, Tô Thanh Y liên đứng dậy đi ra ngoài.

Từ Chí Minh đơn giản đi bệnh viện xử lý cánh tay bị bẻ gãy một chút, sau đó vội vã đi tới khách sạn Tân Trang đang ở.

Nghe Từ Chí Minh kể lại chuyện, sắc mặt Tân Trang đột nhiên lạnh lùng. Đánh chó cũng phải nể mặt chủ chứ! Hay cho Tôn Vân Thạch!

'Thế nhưng bẻ gãy tay thủ hạ của hắn!

Hơn nữa Từ Chí Minh cũng đã dọn ra khỏi Tần gia, tên đó lại còn dám làm như thết

Đây không phải là đang đánh Từ Chí Minh, đây chính là đang vỗ vào mặt hẳn, đánh vào mặt Tần gia!

Nếu Tôn Vân Thạch không cho hắn một lý do tử tế, hắn sẽ cho thằng đó biết Mã vương gia có mấy con mắt! (Ý chỉ nhân vật rất lợi hại, là một cố sự trong Tây Du Ký)

Trầm tư một lát, Tân Trang ngước mắt nhìn về phía một người đàn ông trung niên: "Tông Phổ, chúng ta có phải hay không nên làm chút gì đó? Người ở Giang Châu vẫn chưa biết tôi đã đến đây đúng chứ?"

“Thiếu gia nói đúng!”


.. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.

.. Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé

Tông Phổ gật đầu nói: "Chúng ta mới đến, vẫn cần tìm người để giết gà dọa khỉ! Bằng không về sau mấy con chó hoang, mèo hoang gì đó cũng dám mạo. phạm uy nghiêm Tần gia.”

Tần Trang gật gật đầu đồng ý, chậm rãi đứng dậy nói: "Tôi dẫn người đi Tiểu Thanh Sơn bên kia một chuyến! Trong vòng hai giờ, tôi muốn gặp thằng họ Tôn kia ở đó!"

“Thiếu gia, người đi Tiểu Thanh Sơn làm gì ạ?” Tông Phổ nghỉ hoặc khó hiểu hỏi.

“Xúc mộ!” Trong mắt Tông Phổ hiện lên tia lạnh nhạt: "Tôi ngược lại muốn nhìn xem, Tôn

Vân Thạch là nhân vật oai hùng ba đầu sáu tay cỡ nào, có giữ được ngôi mộ kia hay không!"

Từ Chí Minh vội vàng nói: "Tôi đi theo thiếu gia!” Gã muốn tận mắt nhìn thấy Tôn Vân Thạch bị đánh cho răng rơi đầy đất.

“Thù của mày, anh sẽ thay mày báo!" Tông Phổ nhẹ nhàng phất tay: "Gọi người đi mua mảnh đất kia đi, càng nhanh càng tốt!"

“Vâng!" Từ Chí Minh nhận lệnh.

Ra khỏi khách sạn, Tần Trang đang muốn lên xe, lại đột nhiên dừng lại.

Trầm tư một lát, Tân Trang lại hướng Tông Phổ dặn dò: "Lúc trước có vài phú thương Giang Châu, bọn họ có muốn đến gặp tôi chào mừng đúng không nhỉ? Bảo bọn họ đi Tiểu Thanh Sơn đi! Nếu muốn giết gà dọa khỉ, không nên để chúng ta độc diễn trên sân khấu chứ!”

Tông Phổ bội phục nói: "Vẫn là thiếu gia suy nghĩ chu toàn.”

“Được rồi, đi làm việc đi!”

Tần Trang phất tay, lại nhắc nhở: "Nhớ, vị Tôn thiếu kia, mời thật tốt!”

Tân Trang cố ý đem chữ "mời thật tốt" nhấn mạnh.

Tông Phổ sao có thể không hiểu ý hắn, lập tức lĩnh mệnh rời đi.

Sau khi chia tay Tân Trang, Tông Phổ nhanh chóng bắt đầu gọi điện thoại.

Đầu tiên là làm tốt chuyện Tần Trang giao cho gã, sau đó điều tra tung tích 'Tôn Vân Thạch.


Giang Châu vốn không lớn, muốn tra được tung tích của Tôn Vân Thạch không khó.

Không đến mười phút, Tông Phổ đã tra được tung tích của họ Tôn kia.

Câu lạc bộ thể hình Thượng Đông.

Cúp điện thoại, trong mắt Tông Phổ đột nhiên hiện lên một mảnh rét lạnh. Hay cho Tôn Vân Thạch!

Đánh người Tần gia bị thương xong lại giống như chả có việc gì xảy ra. Còn có tâm tình tập thể hình??!

Xem ra, gã phải giúp thăng họ Tôn này tập thể hình thật tốt!

Nghĩ đến đây, Tông Phổ lập tức dẫn người chạy tới câu lạc bộ thể hình Thượng Đông.

Một đường chạy như bay, Tông Phổ mang theo ba người chạy tới. Giờ phút này, Tôn Vân Thạch đang cùng Triệu Thục Viện tập thể hình.

"Vân Thích, con không biết Ninh Chiết có bao nhiêu vô sỉ đâu, lại còn dám giả mạo con, con tốt nhất là nên cho người cảnh cáo cậu ta một chút!”

Triệu Thục Viện ở trên máy chạy bộ chạy chậm, lại cùng Tôn Vân Thạch bên cạnh tỉ mỉ đếm tội ác của Ninh Chiết, trong lời nói tràn ngập ý tứ suốt ngày nhìn chằm chằm lỗi sai của Ninh Chiết.

“Không có việc gì.”

Tôn Vân Thạch rộng lượng khoát tay, cười ha hả nói: "Loại phế vật như anh ta, cũng chỉ có thể giả danh lừa bịp sống qua ngày.”

"Con đứa nhỏ này, cái gì cũng tốt, nhưng mà quá rộng lượng rồi!" Triệu Thục Viện than nhẹ một tiếng, lại nói: "Cái loại vô sỉ tiểu nhân như Ninh Chiết, con càng là không để ý tới cậu ta, cậu ta sẽ được đằng chân lân đằng đầu!"

“Cũng đúng.”


'Tôn Vân Thạch gật đầu cười nói: “Để con cảnh cáo hắn vậy! Dì à, đừng chạy nữa, dáng người này của dì rất nhiều cô gái trẻ tuổi nhìn thấy còn phải hổ thẹn mình không bằng đó! Dáng người của dì là quá chuẩn rồi!”

Nói xong, Tôn Vân Thạch lại lấy lòng đưa nước điện giải lên.

Tôn Vân Thạch nịnh nọt, dỗ Triệu Thục Viện vô cùng thoải mái.

“Con đó, chỉ biết nói lời dễ nghe!" Triệu Thục Viện mặt đầy ý cười, dừng máy chạy bộ, thuận tay nhận nước Tôn Vân Thạch đưa qua, đi qua một bên ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc này, Tông Phổ dẫn người đi vào phòng tập thể hình.

Tông Phổ cũng lười cẩn thận đi tìm, trực tiếp mở miệng, lớn tiếng quát hỏi: “Ai là Tôn Vân Thạch?”

Vừa nghe lời này, Triệu Thục Viện nhất thời xù lông.

Con rể tương lai của mình quen biết Bạch Tứ gia đó!

Giang Châu ai không cho anh chút mặt mũi?

Lại còn có người dám nói như vậy? Gọi như vậy?

Triệu Thục Viện không đành lòng, mặt đây bất mãn đứng lên, lớn tiếng kêu gào: "Ai dám nói chuyện với Vân Thạch nhà chúng tôi như vậy? Bị thiếu kiên nhẫn hay sao mà không biết hỏi thăm lịch sự đi chứ!”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui