Tử Ngôn bị đau nên chưa kịp phản ứng, đến khi nhìn kĩ lại mới biết người trước mặt là ai.
Tần Khang – người cha Thị trưởng trong truyền thuyết của Tần Khoa.
"Vậy ông là ai mà dám đánh người bừa bãi ở đây?"
Cố Duệ Thành từ bên ngoài bước vào, đáng chết thật, anh chỉ vừa quay đi một chút mà cậu đã bị người khác ức hiếp.
Tần Khang nhìn người đàn ông từ ngoài bước ngoài, nhìn khuôn mặt có vẻ rất quen nhưng nhất thời lại không nhớ đó là ai.
Nhưng với sự kiêu căng của bản thân, ông ta cũng không thèm nghĩ nhiều, chỉ cần còn đứng ở vị trí hiện tại thì ai trong thành phố này cũng phải nể ông ta hai phần.
"Cậu lại là ai? Tôi khuyên cậu, trước khi biết về thân phận của người trước thì vội lên giọng ta đây."
"Ý ông là đang nói đến chức Thị trưởng của mình?"
Thấy Cố Duệ Thành nói được ra thân phận của mình, Tần Khang làm một bộ mặt đắc ý: "Xem ra cậu cũng rất biết nhìn."
"Đương nhiên là phải biết nhìn rồi.
Ông có từng nghe người khác nói đến vấn đề này chưa.
Là người thức thời thì nên biết mình đang đứng ở đâu và cố gắng đứng đúng chỗ đó, không nên nghĩ rằng mình xứng đáng mà phải biết suy nghĩ rằng mình đã cố gắng bao nhiêu để có được điều đó.
Vậy xin hỏi, ngài Thị trưởng đây có cảm thấy mình xứng đáng với vị trí đó không?"
"Cậu nói vậy là có ý gì?"
"Ông có biết vì sao con trai mình bị đánh không? Hắn là một tên rác rưởi không hơn không kém, bắt nạt, gian lận, vu oan, tụ tập băng nhóm.
Nhưng cha của hắn thì vẫn vênh vênh mà ngồi ở vị trí trên kia, giảng dạy những triết lý nhân sinh tốt đẹp cho người dân."
"Nếu nó có làm những chuyện đó đi nữa, thì cũng là do tuổi trẻ bồng bột mà thôi.
Hơn nữa, sao không chịu nói mấy đứa ngồi im chịu trận kia.
Bởi vì bọn nó quá yếu đuối nên mới bị người khác đè đầu, không phải sao?"
Cố Duệ Thành thật sự là không còn kiên nhẫn để nói chuyện với Tần Khang.
Anh chỉ thắc mắc, ông ta lên được đến vị trí này dù đúng hay sai thì khả năng chắc cũng phải hơn người thường một bậc.
Không ngờ tư tưởng lại thối nát đến như vậy!
"Ông có biết vì chuyện đó, đã có người bị ép đến bước đường cùng mà tự tử hay không?" Tử Ngôn bên cạnh khi nói ra câu đó không khỏi có chút nghiến răng.
Nếu câu trả lời sau đó của ông ta mà làm cho cậu phật lòng, Tử Ngôn tin, bản thân sẽ không kìm chế được nữa.
"Vậy thì càng không cần phải nói gì nữa rồi.
Tất cả là do bản thân người đó suy nghĩ quá nông cạn.
Thân thể là do cha mẹ ban cho mà nói chết là chết, đó là tội bất hiếu.
Cậu không thể nói đó là do con trai ta làm được, phải không?"
Đến rồi! Giới hạn của Tử Ngôn!
Một tiếng "rầm" thật lớn vang lên, chiếc bàn giáo viên bên cạnh bị một lực tác động gãy làm đôi.
Tần Khang bên cạnh thấy thế thì đứng yên bất động, mặt mày tái xanh đi.
Tần Khoa đang được Thành Địch nâng dậy, thấy cảnh đó thì hai chân như nhũn ra.
Hắn tự tưởng tượng nếu bản thân thay thế cho cái bàn kia thì sao? Tính ra khi phải có phải Tử Ngôn đã nhân nhượng cho hắn hay không?
"Cậu muốn dùng bạo lực để nói chuyện hay sao? Mọi người ở đây có thể làm chứng về mọi việc đấy."
"Không!" Một giọng nữ vang lên bên dưới lớp học trở thành tâm điểm của sự chú ý.
Người lên tiếng là lớp trưởng Lâm Ánh Yên.
Cô là người chứng kiến hết toàn bộ những chuyện trước mắt, và cả những chuyện đã xảy ra với Tử Thanh.
Hơn ai hết, cô biết Tử Ngôn nói đúng.
Nếu bọn họ tiếp tục yếu đuối hay im lặng, mọi chuyện sẽ càng ngày càng tồi tệ hơn.
"Mọi người! Chúng ta không thể tiếp tục như vậy đâu.
Mấy cậu cũng nghe lời Tử Ngôn nói rồi, còn chuyện của Tử Thanh nữa, hoặc là không cần đến những điều đó.
Bản thân chúng ta điều biết, chuyện gì đang xảy ra bên trong lớp học này.
Nếu chúng ta không làm gì mọi chuyện sẽ vẫn tiếp tục, và còn tồi tệ hơn không biết chừng."
Lâm Ánh Yên nói xong lại nhìn mọi người xung quanh, có một vài ánh mắt xao động nhưng đa phần đều không có biểu hiện gì quá.
Chung quy thì đa số họ tuy biết được chuyện gì đi nữa, thì cũng không dám một mình chống đối lại.
Ai biết được những người bên cạnh có khi, lại lật mặt đưa bọn họ vào trước mũi dùi.
"Mấy cậu không thấy mỗi ngày đến trường của chúng ta đều như địa ngục hay sao? Sợ hãi, lo lắng vì không biết hôm nay sẽ có chuyện gì xảy ra, hay chúng ta có trở thành mục tiêu bị đùa giỡn hay không? Đúng! Nếu chỉ có một mình chúng ta có thể thua, nhưng nếu đoàn kết lại thì sẽ không cần sợ nữa.
Bất quá thì...chúng ta cùng nhau chuyển trường.
Dù sao, ở đây ai cũng không tốt lành gì."
Khi nãy chỉ có vài người dao động, nhưng khi nghe điều mình lo lắng đã được giải quyết.
Thêm vào đó, bọn họ một thân thanh niên trai tráng sao lại có thể thua một đứa con gái.
Phần đông lớp bắt đầu có động thái thuận theo Lâm Ánh Yên khiến Tử Ngôn cũng có chút cảm động, còn Tần Khang bên kia thì tức giận đến đỏ mặt.
"Ý tụi bây là sao, định gom lại làm phản sao? Lũ tụi bây cũng không tốt lành gì, không phải lúc nó làm trò tụi bây cũng vui lấy sao? Giờ lại thể hiện như bản thân là người bị ép vào hoàn cảnh không thể phản kháng, cho quỷ xem à."
"Chúng tôi không như thế!" Một bạn nam bên cạnh chỗ ngồi của Tử Thanh đứng lên.
Tiếp theo lại một người, một người, cuối cùng hơn phân nữa lớp đã đứng lên hết.
Những người còn lại là những tên đàn em dự bị của Tần Khoa, đang trên đã "ứng tuyển" vào vị trí chính thức.
Nếu bọn họ đứng dậy, sợ rằng sau khi Tần Khoa bình yên vộ sự sẽ tìm bọn họ tính sổ.
Một tên trong đó ngước nhìn Tử Ngôn, nói: "Chúng tôi không ủng hộ cậu, nhưng chuyện hôm nay xảy ra, chúng tôi không thấy cũng không biết gì cả."
Sau đó cả lớp làm một hành động khiến những người đang đứng trên bục giảng đều ngạc nhiên.
Kể cả những người ở thế "trung lập" cùng với những người khác trong lớp đều đồng loạt đứng lên sau đó quay mặt đi.
Một lời đồng thanh, "Chúng tôi không thấy gì cả."
Tử Ngôn chỉ muốn nói: "Tôi cũng không định đánh hắn ở đây đâu, mọi người không cần phối hợp đến như vậy."
Nhưng cuối cùng cậu chỉ im lặng đón nhận điều cảm động họ đang làm.
Tần Khang đứng đó giận đến run cả người, Tần Khoa bên kia cũng không muốn nhìn hoàn cảnh hiện tại của hắn chút nào.
Bản thân từng là một người lớn tiếng một chút thôi, cũng khiến đám người đó lo lắng.
Giờ bản thân lại đáng thương đứng đây, còn đám người kia thì lại đang diễn vỡ kịch "đồng chí" trước mặt hắn.
Thật là không thể ngờ được.
"Hay, rất hay, ha ha ha." Gia Tề Vũ sau khi xử lý xong chuyện bên kia thì đi tới đây.
Anh cùng những người cảnh sát đứng bên ngoài đều nghe được những gì đám học sinh bên trong nói và cách họ phản ứng.
Chỉ có duy nhất một người đang hoang mang mà thôi – phó hiệu trưởng.
Hiệu trưởng bị đình chỉ công tác để phục vụ điều tra, có thể nói hiện tại ở trong trường ông là người có quyền lớn nhất.
Nhưng điều đó lại khiến ông không vui nổi, vì rắc rối cứ nối đuôi nhau mà tới.
Hiện tại ông ta hận chết đi được cái chức danh Hiệu trưởng này.
Mà có ai khổ bằng ông ta cơ chứ.
Tưởng đâu được lên chức sớm, ai dè chỉ là một chiếc đệm vàng gắn đinh mà thôi..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...