Ăn Mày Tu Tiên
Tên đàn em kinh ngạc báo tin:
"Anh Hạo, chuyện lớn rồi, ngoài kia có hàng chục xe thể thao, còn có nhiều xe quân đội nữa."
"Cái gì? Chẳng lẽ tao chưa tỉnh hẳn hả."
Khi chạy ra nhìn xuống dưới tầng, mới thấy tất cả đều thật.
"Đi xem thử đi!"
Một nhóm học sinh chạy nhanh xuống tầng, các bạn học còn lại cũng lũ lượt bắt chước, theo sau xem chuyện gì.
Sân trường, những chiếc xe dàn hàng ngang, Vương Tư Kỳ và Vương Văn Nhã bước xuống xe.
Ánh mắt hai chị em vô cùng lạnh lẽo, bước thẳng đến lớp của em trai.
"Hừ, dám động vào em trai cưng của tôi, để tôi xem ai lại có lá gan lớn như vậy!"
Các thành viên hội đồng trường Đại học Ma Đô cũng nhanh chóng theo sau hai người, ánh mắt không ngừng dò xét xung quanh.
Phía sau họ, Vương Nhạc Hạo ra hiệu đội quân theo sát.
Từ trên xe quân đội, ba mươi binh sĩ nhanh chóng nhảy xuống bao vây khu vực, cấm bất kỳ ai tiếp cận.
Tiếp đó hai mươi binh sĩ nhanh chóng theo sau hai chị em.
Vì là lệnh trực tiếp của tướng quân Bắc Cảnh nên quân khu Ma Đô rất coi trọng vụ việc lần này.
Trong mắt các học sinh tiểu học khác, cảnh tượng này quá oai phong, quá đã!
Trong lớp học.
Tiểu Kha lộ ra nụ cười ngọt ngào, khi gia đình vừa tới trường, cậu đã dùng thần thức dò xét.
Đổng Văn Văn vẫn còn khoác lác bên cạnh.
"Hừ, chị gái cậu có tới hay không thế, cậu không phải bị nhặt về đấy chứ, nhà cậu không ai quan tâm cậu hả."
Rầm!
Cánh cửa lớp bị đá tung ra.
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, hai chị em nhà họ Vương bước vào lớp.
Ánh mắt hai người lạnh lẽo, toát ra khí thế đầy sát ý nồng nặc.
"Ai dám bắt nạt em trai tôi?"
Đổng Minh Kiệt lấy lại bình tĩnh, không kiên nhẫn nói:
"Hai cô gái này là chị của thằng nhóc này à?"
Tên đàn ông xăm trổ liếc nhìn hai người với ánh mắt dâm đãng, loại mỹ nhân này hiếm thấy lắm.
Đồng thời, tiếng bước chân vang lên ngoài cửa.
Sáu vị đại lão từ Hội đồng trường Đại học Ma Đô lần lượt bước vào lớp.
Vừa vào lớp, một vị liền kinh ngạc.
"Anh là… Tiểu Đổng? Đổng Minh Kiệt?"
Lời vừa dứt, Đổng Minh Kiệt nhìn ông lão, ra vẻ kinh ngạc.
Nhận ra người tới, ông ta lập tức đổi thành sắc mặt tươi cười tiến lên nói lời khách sáo.
Vương Văn Nhã lạnh lùng nhìn ông lão nói:
"Xem ra ông rất quen với anh ta!"
Ông lão lập tức hiểu ý, vội vàng giải thích:
"Không quen không quen, tôi với anh ta chỉ gặp mặt vài lần thôi…"
Sắc mặt Đổng Minh Kiệt cứng đờ, dường như ông cụ rất sợ người phụ nữ này.
Rầm!
Cánh cửa sau của lớp bị đá tung, lần lượt có vài binh sĩ xông vào.
Binh sĩ đứng đầu hô to:
"Quân khu Ma Đô làm nhiệm vụ, người không liên quan rút ngay!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...