Một lúc sau, Đổng Văn Văn mệt nhọc thở hồng hộc cũng không lay chuyển được Tiểu Kha trên ghế.
Thấy cậu không nhường chỗ, Đổng Văn Văn giơ tay tát tới.
Bốp!
Một tiếng vang rõ ràng vang khắp lớp, khuôn mặt Đổng Văn Văn nhanh chóng in lên dấu tay đỏ.
Tiểu Kha thậm chí còn chẳng nhìn thẳng cậu ta.
Dám đánh mình, cũng không coi bản thân nặng mấy cân mấy lạng.
Đoán chừng Đổng Văn Văn còn không đủ để nhét vào kẽ răng con xà yêu kia.
"Oa!"
Bị vả một cái, Đổng Văn Văn ngay lập tức khóc lóc ầm ĩ, nước mắt dàn dụa chảy xuống.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của bao bạn học, cậu ta chạy ra khỏi lớp.
Đỗ Tử Mặc đứng xa xa nhìn ra cửa, thấy cậu ta chạy đến máy điện thoại, có vẻ muốn gọi điện.
"Vương Tiểu Kha, không hay rồi."
Đỗ Tử Mặc quay lại bên cạnh cậu, lo lắng báo cáo:
"Đổng Văn Văn có thể gọi cho cha cậu ta, cậu mau đổi chỗ đi, nếu không cha cậu ta tới, cô Lưu cũng không cứu được cậu đâu."
Tiểu Kha nhướng mày, một lúc mới nói ra câu:
"Đây là cái gọi là, đánh nhỏ gọi to à?"
Cậu liếm môi một cái, từ trong cặp lấy ra cuốn "Năm năm mô phỏng kỳ thi đại học ba năm" rồi say sưa đọc.
Các bạn trong lớp ríu rít bàn tán, dường như đã tưởng tượng ra cảnh tượng sắp xảy ra.
Không lâu sau, tiếng bước chân vội vã vang lên ở cửa lớp.
Đỗ Tử Mặc sợ hãi lẩm bẩm, họ tới rồi!
. Mọi người vào site chính ủng hộ đọc bản đầy đủ và để tụi mình với nhé.
..
Vào google gõ Mê truyện hot là ra nhé
Trong lúc nhất thời, đột nhiên hai người đàn ông trung niên xông vào lớp.
Một trong số đó đeo kính gọng đen, tay dắt theo Đổng Văn Văn.
Người còn lại cod thân hình mập mạp, cánh tay có vài hình xăm, trông rất hung tợn.
Người đàn ông lạnh lùng quét mắt khắp lớp, sau đó gầm lên:
"Là ai tát con trai cưng của tao!"
Lớp học im phăng phắc, tất cả mọi ánh mắt đổ dồn về Tiểu Kha.
Nhưng cậu dường như không nghe thấy, tiếp tục chăm chú đọc cuốn sách dày cộp.
Đổng Minh Kiệt nói với con trai:
"Ai đánh con, con chỉ ra để cha trả thù cho con."
Đổng Văn Văn kiêu ngạo đi xuống bục giảng, tay chỉ về Tiểu Kha đang đọc sách:
"Chính là cậu ta, cha, cậu ta tát mặt con, sưng lên rồi."
Đổng Minh Kiệt và tên đàn ông xăm hình đi đến bên cạnh cậu, tức giận nói:
"Chính là mày đã đánh con trai tao à?"
Tiểu Kha đóng sách lại, khẽ gật đầu.
Đổ Minh Kiệt liền đá một cái vào cậu, đồng tử Tiểu Kha thoáng lóe lên tia sáng.
Cậu cầm quyển sách lên, dễ dàng đỡ được cú đá của Đổng Minh Kiệt.
"Sao ông lại đánh tôi?"
Cậu ngây thơ hỏi người đàn ông, đồng thời lặng lẽ lấy điện thoại ra bật ghi âm.
"Hừ, mày dám động vào con trai quý báu của tao, tao phải thay cha mẹ mày dạy dỗ mày chứ."
"Nhưng ông có hỏi tôi tại sao lại đánh cậu ta không? Còn có toàn bộ diễn biến sự việc?"
"Hội đồng trường là có thể lộng quyền ỷ thế hiếp người được à?"
Đổng Minh Kiệt khịt mũi cười khinh khỉnh, cố ý nói nhỏ:
"Con trai tao làm gì cũng đúng cả, chỉ tại đứa nhóc mày chọc phải người không nên chọc."
…
"Chắc cha mẹ mày cũng không phải là người tốt lành gì, mới có thể dạy dỗ ra đứa hoang đàng như mày!"
Tâm trí Tiểu Kha lập tức nảy sinh ý giết chóc, nhưng cậu vẫn bình tĩnh lại.
"Vậy tôi sẽ cho ông xem, cha mẹ nuôi dưỡng tôi thành người thế nào."
Cậu nói xong câu đó với giọng non nớt, rồi lấy điện thoại từ túi ra gọi.
"Alô? Có chuyện gì vậy em trai?"
“Chị, người ta bắt nạt em.”
Tút…
Điện thoại bị cúp máy.
Trong phòng họp Tập đoàn Vương thị, Vương Tư Kỳ tức giận đập tay lên bàn.
"Sắp xếp xe riêng, mang theo vệ sĩ, đến trường tiểu học Ma Đô ngay."
Một bên khác, Vương Văn Nhã nhận được tin, đôi mắt đẹp xen lẫn khí lạnh.
Cô ấy nhắn tin tức khắc cho tất cả thành viên hội đồng Trường Đại học Ma Đô.
'Tất cả thành viên lập tức đến trường tiểu học Ma Đô!'
Vương Nhạc Hạo và Trần Tuệ ở nhà rảnh rỗi, ánh mắt lạnh lẽo, gọi ngay một cuộc điện thoại.
"Hoàng lão đệ à, bây giờ cử người đến trường tiểu học Ma Đô, có kẻ đang bắt nạt con trai tôi."
Ở đầu dây bên kia, sĩ quan trả lời nghiêm túc:
"Tôi sẽ cử người đến ngay!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...