Đối mặt với cảnh tượng hỗn loạn này, tên Gấu Đen tỏ vẻ kinh ngạc.
Sao có thể chứ?
Sau khi hoàn hồn, gã ta khoanh tay, mở miệng nói với thái độ lạnh lùng: “Hừ, thằng nhóc, mặc dù tao không biết tại sao mày làm được như vậy, nhưng bây giờ mày hãy dừng lại và theo tao quay về nhà họ Vương đi.”
Gấu Đen mở miệng nói rất tự tin, bước từng bước về phía Tiểu Kha. Gã ta cũng có thể nghiền nát đám vệ sĩ này một cách tuỳ ý, mặc dù đứa bé này rất kỳ lạ, nhưng gã ta không cho rằng cậu bé sẽ mạnh hơn mình.
Đối mắt với tên Gấu Đen, Tiểu Kha cũng tập trung hơn. Gã Gấu Đen trước mặt cậu đây mạnh hơn đám vệ sĩ kia rất nhiều, và có thể là người tu tiên.
Vù!
Gấu Đen tăng tốc, lao về phía Tiểu Kha như một cái máy ủi đất, một luồng sức mạnh không thể đỡ nổi toả ra.
Tiểu Kha cắn môi, bĩu môi đứng yên tại chỗ. Giây tiếp theo, một lớn một nhỏ chỉ cách nhau đúng một bước chân.
Nắm đấm to bằng bao cát của Gấu Đen nhằm về phía Tiểu Kha cùng với tiếng xé gió chói tai, bình thường ai cũng sợ rằng hứng chịu cú đấm này sẽ đoàn tụ với tổ tiên.
Ngay khoảnh khắc nắm đấm chuẩn bị giáng xuống Tiểu Kha, một bàn tay nhỏ trắng nõn siết lại thành nắm đấm, đối mặt trực diện với nắm đấm của Gấu Đen.
Bùm!
Hai cú đấm chạm nhau, Tiểu Kha dùng sức mạnh áp đảo Gấu Đen, khiến gã ta liên tục lùi về sau. Lúc này đây, trên mặt Tiểu Kha chỉ còn sự khinh thường, không còn vẻ căng thẳng khi trước nữa. Cậu mới chỉ dùng mười phần trăm sức mạnh mà tên to con này đã không đỡ nổi rồi. Thật là tệ hại...
Mặt khác, tay phải của Gấu Đen hơi run lên, giống như đã bị gãy xương.
Tiểu Kha mở miệng nói một cách chậm rì: “Tại sao chú lại bắt tôi, ai bảo chú tới bắt tôi? Chú không đánh lại tôi đâu, mau khai nhận đi.”
Gấu Đen tức đến nỗi muốn chửi mẹ, đây đúng là sự sỉ nhục đối với gã ta.
Dứt lời, Tiểu Kha lắc mình một cái, giây sau cậu xuất hiện trước mặt Gấu Đen, cậu đá vào cẳng chân Gấu Đen, cú va chạm mạnh khiến Gấu Đen bay ngược về sau, mãi đến khi gã ta đâm sầm vào cây cột rồi lăn xuống đất, bất tỉnh nhân sự.
“Ai nha, thực lực bị bại lộ chút rồi, nhưng cũng may là vẫn chưa lộ hoàn toàn.” Cậu lẩm bẩm.
Giờ trong nhà xưởng chỉ còn Trần Sở Sở và mấy tên bắt cóc đứng bất động một chỗ. Bây giờ bọn bắt cóc không biết là nên đi hay ở, cảnh tượng vừa rồi có lẽ phim ảnh cũng không dám quay chụp đúng không?
Tiểu Kha bước về phía Trần Sở Sở, sau một cuộc trò chuyện thân mật, cuối cùng cậu cũng biết được một số thông tin.
Nhà họ Cao và cả những nhân vật tầm cỡ ở thu đô.
Nhân vật lớn ở thủ đô là ai? Nhà họ Vương ở thủ đô à?
Sau khi biết người muốn bắt mình là nhà họ Cao, Tiểu Kha mới gật đầu hài lòng. Dưới cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, Tiểu Kha lại ngồi vào Minibus một lần nữa.
“Này, mấy người mau lên xe đi, đưa tôi về.” Tiểu Kha nhíu mày nói, bọn bắt cóc này bị ngu à? Muốn cậu tự chạy về hay sao?
Bọn bắt cóc vội cầm tiền lên xe, nịnh nọt hầu hạ Tiểu Kha. Sau khi xác định vị trí xong, Minibus phóng ra khỏi nhà xưởng bỏ hoang với tốc độ nhanh như chớp.
Trần Sở Sở nhìn cảnh tượng hỗn độn trước mắt, cô ta cũng không biết làm thế nào cho phải.
…
Trên chiếc Minibus, mấy tên bắt cóc không dám thở mạnh, sợ con quái vật nhỏ có sức chiến đấu đáng kinh ngạc này sẽ đánh mình.
“Cậu chủ Vương, cậu có muốn uống Coca không, tôi có hai chai.”
Tiểu Kha kiêu ngạo duỗi bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm của mình ra, tên bắt cóc béo ú vội vàng đặt vào tay Tiểu Kha.
“Anh khá hơn đám người xấu kia nhiều, tôi thấy anh nên cải tà quy chính đi, lừa bán trẻ con là chuyện làm trái pháp luật.”
Nghe cậu bé lải nhải, tên bắt cóc béo gật đầu lia lịa, khiến cả đám bắt cóc xấu hổ vô cùng. Cứ như vậy, dưới nỗi lòng lo lắng hoảng sợ của bọn bắt cóc, chiếc xe đã tới đích thuận lợi.
Tiểu Kha xuống xe, cậu còn chưa kịp quay đầu lại, tài xế đã giẫm chân ga, chiếc Minibus biến mất tại chỗ.
Tiểu Kha lẩm bẩm: “Tôi đáng sợ đến vậy à, chạy nhanh thế.”
Bây giờ cậu phải nhanh chóng đi tìm chị Hiểu Hiểu, có lẽ chị Hiểu Hiểu đang sốt ruột chờ.
Tiểu Kha đi vào một khu dân cư bình thường theo chỉ dẫn trên điện thoại di động, khi cậu chỉ còn cách điểm đích khoảng năm mươi mét, Lâm Hiểu Hiểu đã vẫy tay gọi cậu.
Đợi sau khi Tiểu Kha đến gần, Lâm Hiểu Hiểu nhìn sau lưng cậu, phát hiện không thấy người nhà cậu.
Khi thấy sự thất vọng hiện trong mắt Lâm Hiểu Hiểu, Tiểu Kha vội giải thích rằng lát nữa chị gái mình sẽ tới.
Nghe vậy, đôi mắt Lâm Hiểu Hiểu lại rực sáng một lần nữa, cô ấy vội dẫn cậu vào nhà trước.
Nhà Lâm Hiểu Hiểu ở tầng mười hai, khi đi thang máy, Tiểu Kha có thể thấy rõ cô ấy tiều tụy đến mức nào.
Dù vẫn còn là một học sinh nhưng đã phải trải qua nỗi đau sinh ly tử biệt, đặt vào hoàn cảnh của bất kỳ ai thì cũng cảm thấy bất lực và đau buồn mà thôi.
Sau khi vào nhà, mùi thuốc bắc xen lẫn mùi thuốc tây xộc thẳng vào mũi, quá rõ ràng, nhà họ Lâm đã thử qua cả phương pháp Trung y lẫn Tây y.
Có một nhóm người đang ngồi trên sofa, gồm cha Lâm Hiểu Hiểu, anh trai, cậu và cả mợ của cô ấy.
Khi thấy Lâm Hiểu Hiểu đưa một cậu bé đáng yêu như vậy về nhà, tất cả mọi người đều tỏ vẻ bất mãn.
Anh trai Lâm Hiểu Hiểu lên tiếng đầu tiên: “Em gái, đã vào lúc này rồi em còn dẫn người ngoài tới làm gì? Huống hồ còn là một đứa trẻ nữa.”
Những người còn lại vẫn im lặng, nhưng suy nghĩ trong lòng họ cũng như vậy.
Lâm Hiểu Hiểu phản bác với đôi mắt đỏ hoe: “Mẹ đã bị thế này rồi, mọi người không thể làm gì được nữa, chị Tiểu Kha có thể giúp đỡ chúng ta, tại sao em lại không thể thử chứ!”
Anh trai Lâm Hiểu Hiểu định nói gì đó nhưng lại bị cha giơ tay ngăn cản: “Được rồi, cha có thể hiểu cho tâm trạng của Hiểu Hiểu, nhưng mọi người ở đây không có cách thì một đứa nhóc làm gì được? Con mau đưa cậu bé về đi.”
“Ai nha~”
Bản thân ông ấy cũng muốn vợ mình bớt đau đớn, nhưng bên phía bệnh viện đã nói dù có điều trị thêm cũng vô ích. Bệnh tình của vợ ông ấy đã quá nặng, không có cơ hội phục hồi.
Nước mắt Lâm Hiểu Hiểu lăn dài, cánh môi khẽ run rẩy. Cô ấy không muốn chấp nhận sự thật này.
Mũi cha Lâm Hiểu Hiểu chua xót, tất cả là tại ông ấy không phát hiện ra chuyện này sớm hơn, nếu không đã có cơ hội rồi…
“Dì vẫn có thể cứu chữa được, mọi người yên tâm đi.” Một giọng nói non nớt trong trẻo truyền đến tai mọi người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...