Đợi đến khi Tiểu Kha dừng việc tu luyện cũng đã là giữa trưa.
Tiểu Kha liếc Tiểu Hắc bên cạnh vẫn còn đang ngủ, cậu thấy nhàm chán, rút điện thoại di động ra định xem phim hoạt hình.
Tiểu Kha vừa mở điện thoại, một thông báo tin nhắn hiện lên vô cùng bắt mắt, là của chị Hiểu Hiểu, tinh thần cậu phấn chấn hơn hẳn, bấm vào tin nhắn của Lâm Hiểu Hiểu.
Chị Hiểu Hiểu: Tiểu Kha, xin lỗi đã làm phiền em, nhưng em có thể hỏi người nhà em xem có quen biết bác sĩ không. Chị biết hoàn cảnh gia đình em rất tốt, mẹ chị bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối, bây giờ không bệnh viện nào chịu nhận bà ấy nữa, chị thật sự hết cách rồi.
Sau khi đọc xong tin nhắn, Tiểu Kha không trả lời ngay.
Đối với bệnh nhân ung thư dạ dày giai đoạn cuối, có rất nhiều bệnh viện chỉ kê cho mấy loại thuốc giảm đau. Trị bệnh bằng hoá chất cũng chỉ là đòn tra tấn phải bỏ tiền mua mà thôi, vậy nên hầu hết các bệnh viện đều không tiếp nhận những bệnh nhân như vậy. Chẳng may ngày nào đó người bệnh chết trong bệnh viện, sẽ rất khó để giải thích với bên người nhà.
Với người khác, đây có thể là bệnh nan y, nhưng đối với Tiểu Kha mà nói thì chỉ cần không phải mất mạng sau một đòn chí mạng thì vẫn có cơ hội cướp người từ tay Diêm Vương về.
Tất nhiên không phải Tiểu Kha tự tin, mà cậu tin tưởng vào y thuật sư phụ truyền lại cho mình.
Nhớ lại lúc trong mộng, cậu từng luyện tập châm cứu với vô số người, kê đơn thuốc hàng vạn lần, tinh thần đã chết lặng.
Gặp những căn bệnh khó chữa, phức tạp còn hơn cả ung thư dạ dày nhưng cuối cùng Tiểu Kha vẫn có thể tự khắc phục được.
Tiểu Kha suy tư một lúc, sau đó cậu gửi tin nhắn bảo Lâm Hiểu Hiểu gửi định vị, giờ cậu sẽ tới ngay.
Lâm Hiểu Hiểu gửi tin nhắn định vị.
Tiểu Kha chạy vội xuống tầng, lúc ấy dì Lam đang lau đồ đạc, thấy Tiểu Kha đi tới, dì Làm hỏi cậu muốn làm gì.
“Dì Lam, cháu cần một bộ châm bạc, nguyên bộ.”
Dì Lam xua tay từ chối một cách thẳng thừng, trẻ nhỏ không được chơi mấy món đồ bén nhọn như vậy.
Thấy dì Lam không muốn mua cho mình, Tiểu Kha cũng chỉ đành nghĩ cách khác. Lúc ra khỏi biệt thự, cậu chạy đến tìm Tiểu Lưu ở gần cửa.
Tiểu Lưu bị cậu kéo đi trong trạng thái mơ hồ không rõ, đảm nhận vị trí tài xế.
Tiểu Kha đi vào gara, cậu chỉ vào mấy cái siêu xe, hỏi Tiểu Lưu định lái chiếc nào.
Cơ thể Tiểu Lưu run lên, cậu chủ cho phép anh ta chọn một chiếc xe, trong bao nhiêu chiếc siêu xe này, anh ta có thể tuỳ ý chọn một cái rồi lái, thật hạnh phúc quá đi!
Tiểu Lưu vội đi vòng quanh gara một lượt, cuối cùng anh ta chọn chiếc Rolls-Royce Shadow.
Không để Tiểu Lưu kịp vui sướng kích động, cậu chủ vội thúc giục anh ta mau lên xe.
“Brừm!”
Tiếng xe thể thao vang vọng khắp chung quanh.
Chỉ với một cú đạp chân ga, chiếc Rolls-Royce lao ra bên ngoài nhanh như một tia chớp, lực đẩy mạnh khiến cơ thể hai người ngả về phía sau.
“Rốt cuộc anh có lái xe được không vậy?”
Tiểu Kha cất giọng non nớt, nếu không phải sợ bại lộ thì cậu chỉ muốn tung một quyền đánh bay Tiểu Lưu ra ngoài.
Tiểu Lưu ổn định xe, làm quen với tốc độ của xe thể thao, phóng ra khỏi trang viên.
Nhân viên an ninh đứng ở cửa thấy chiếc Rolls-Royce đi tới thì lập tức mở cửa, hai người thành công rời khỏi trang viên.
Ở một góc đối diện với trang viên, một người đàn ông lấm la lấm lét mở bộ đàm rồi nói: “Mục tiêu đã rời khỏi trang viên, xin lặp lại, mục tiêu đã rời khỏi trang viên.”
Sau khi nói xong, người đàn ông biến mất trong góc tối tăm, giống như chưa từng có người ở đó.
Bên trong chiếc xe Rolls-Royce.
Tiểu Lưu chỉ quan tâm việc bị cậu chủ lôi ra khỏi cửa, không biết phải làm sao, chẳng lẽ tới tập đoàn Vương Thị?
Tiểu Kha ngồi hàng ghế sau cất giọng hờ hững: “Tôi muốn mua một bộ châm bạc, anh dẫn đường đi.”
Nghe cậu chủ nói muốn mua châm bạc, Tiểu Lưu do dự không biết nên nghe theo hay từ chối, dù sao thì đây cũng là thứ rất nguy hiểm với một đứa trẻ.
“Nếu anh không đưa tôi đi, tôi sẽ nói xấu anh với chị gái, khiến anh không thể ở lại nhà họ Vương được nữa đâu nha.”
Tiểu Kha cất giọng non nớt ngây thơ uy hiếp Tiểu Lưu.
Căn bản là Tiểu Lưu không thể không nghe, vì anh ta sợ thật sự.
Trời cao đất dày ơi, tại sao lại cử một ác ma tới hành hạ con vậy? Tiểu Lưu than trời trong lòng.
Chiếc Rolls-Royce gầm rú trên đường phố đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người đẹp. Đây chính là sức hấp dẫn của một chiếc siêu xe, nếu bản thân sở hữu Rolls-Royce thì cần gì phải sợ không có gái đẹp làm bạn.
Không lâu sau, chiếc xe dừng trước một cửa hàng chuyên bán đồ chữa bệnh.
Tiểu Kha bước xuống mua một bộ châm bạc nhỏ nhắn trông vô cùng tinh xảo, mang theo bên mình rất tiện.
Sau khi thanh toán xong, cậu ra cửa định lên xe nhưng lại thấy Tiểu Lưu đang say mê chụp ảnh tự sướng trước chiếc siêu xe, cậu rầu rĩ.
Không biết đưa cái tên không đáng tin cậy này theo là đúng hay sai nữa.
Tiểu Kha ngồi lên xe, cậu đưa vị trí mà Lâm Hiểu Hiểu gửi cho Tiểu Lưu, bây giờ phải xuất phát tới nhà Lâm Hiểu Hiểu.
Xe bắt đầu chạy về phía khu hướng Nhạn Bắc, đằng sau có một chiếc Minibus đang bám sát, cả nhóm người nở nụ cười nham hiểm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...