Vương Văn Nhã nhìn mũi kiếm gần trong gang tấc với ánh mắt kinh ngạc, đại não hoàn toàn hỗn loạn.
Chú ý tới chỗ ngực đang phát ra ánh sáng, cô ấy đưa tay lên nắm chặt theo bản năng.
Vị trí đó chính là chiếc ngọc bội mà em trai đã đưa cho cô ấy, chẳng lẽ là em trai?
Thấy một màn như vậy, U Linh lập tức nhảy lên giữa không trung, vận chuyển toàn bộ sức mạnh, đánh ra một đấm.
“U ảnh quyền!”
Trước sự công kích của cả hai bậc thầy, cái chắn dao động kịch liệt, rõ ràng đã rơi vào thế hạ phong.
Răng rắc!
Trên ngọc bội xuất hiện khe nứt, bộc phát một nguồn linh lực dao động khủng bố trong nháy mắt.
Sức mạnh to lớn khiến cả ba người bay ngược ra ngoài.
'Vương Văn Nhã bị nguồn linh lực dịu dàng bao bọc, chỉ bị chấn động đến ngất xỉu.
Hai kẻ áo đen xoay người trên không trung, sau khi rơi xuống đất còn trượt xa mấy mét.
Mặc dù chấn động đến mức khí huyết cuồn cuộn nhưng ít ra đã thành công hoàn thành nhiệm vụ.
“Mang đi!”
U Linh lạnh lùng nói, sau đó hai người nâng Vương Văn Nhã lên rồi đi về hướng ra.
Dọc theo đường đi, có thể nhìn thấy thi thể nhân viên an ninh, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất.
Đi ra cổng, xung quanh đã có bộ đội đặc chủng vây đầy, mười mấy chiếc xe cảnh sát ngăn chặn ngay cửa ra vào, vô số họng súng chỉ về phía hai người...
Một vị lãnh đạo cấp cao trong quân đội hướng về phái bọn họ kêu gọi đầu hàng.
“Kẻ tấn công, các người đã bị bao vây, lập tức thả con tin, giơ tay chịu trói.” “Nếu không phối hợp, bên đây sẽ lập tức xạ kích!”
Hai người tựa như được nghe câu chuyện hài kịch buồn cười nhất, tỏ vẻ kiêu ngạo ở trước mặt mọi người, trêu chọc.
“Khà khà khà, đám ngốc này còn nghĩ chỉ dựa vào súng ống đạn dược sẽ giết chết được chúng ta đấy.”
“Một đám kiến con.”
Không lâu sau đó, trên mặt đất có thêm mấy chục thi thể, tứ chỉ bị bẻ gãy rải rác ở khắp nơi, tình huống vô cùng máu me, khủng bố..
Chờ tới khi nhóm người có năng lực đặc biệt của Cục an toàn đuổi tới nơi, hai kẻ áo đen đã rời khỏi nơi này từ lâu...
Ma Đô, nhà họ Vương.
Tiểu Kha bỗng nhiên mở bừng hai mắt, sợ hãi, hoảng loạn nhảy xuống giường.
Ngọc bội bình thường không thể chứa đựng được linh lực của mình, thế mà nó lại bị sức mạnh của bậc thầy đánh nát.
Điều duy nhất đang để ăn mừng chính là bên trong ngọc bội trung vẫn giữ lại một sợi thần lực của cậu bé.
Tạm thời vẫn có thể cảm nhận được vị trí của chị gái.
Thế nhưng vì sao lại có bậc thầy ra tay với chị gái, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Không kịp nghĩ nhiều, Tiểu Kha cuống quýt chạy xuống lâu.
Mặc kệ thế nào, khẳng định tình cảnh của chị tư rất nguy hiểm, thậm chí cũng không khác gì tình huống của chị hai không lâu trước đây.
Nhớ lại những gì mà chị hai đã gặp phải Tiểu Kha nghĩ thôi đã thấy sợ.
Cậu bé âm thầm cầu nguyện, chị tư xin đừng xảy ra chuyện...
Đi tới cửa biệt thự, Tiểu Kha thuận tiện nhắc tới chú chó con đang ngủ khò khò.
Tiểu Hắc bừng tỉnh, đôi mắt tròn xoe trừng lên nhìn về phía cậu chủ nhỏ.
“Tiểu Hắc, chị tư của tao gặp nguy hiểm, mày muốn đi cứu chị gái cùng ta không?”
“Nếu mày muốn đi, kêu một tiếng.” “Nếu không kêu, chứng tỏ rằng mày muốn đi.” Tiểu Hắc: Chít tiệt, lại là cái cảm giác quen thuộc này...
Một người một chó vừa mới đi ra khỏi cửa, Tiểu Kha đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Cậu bé xoay người quay trở lại phòng mân mê một phen, sau đó lại chạy tới cổng biệt thự một lần nữa.
“Tiểu Hắc, đi thôi!” Gâu!
Tiểu Kha gọi quạ vàng ra, một tay nhấc chó con lên rồi nhảy lên giữa không trung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...