Ăn Mày Tu Tiên

Tầng 7, Trung tâm mua sắm Địa Vương.

Lúc này, các chủ sạp đang rao hàng kiếm khách.

So với các tầng khác thì tầng này giống chợ bán thức ăn hơn.

Tiểu Kha kéo chị gái chạy đến một quầy hàng nhỏ nhìn những món đồ được bày ở đây.

Quầy hàng không lớn, có khoảng chục món đồ lớn nhỏ được đặt trong một chiếc túi nhựa thông thường.

Tiểu Kha thấy những thứ khác đều khá bình thường, chỉ có một khối quặng đen lớn ở trong góc thu hút sự chú ý của cậu.

Chỉ cần cậu cảm nhận là có thể thấy rõ ràng được tuổi tác và kết cấu bên trong của vật này.

Vừa đến gần, cậu đã phát hiện ra khối quặng vàng đen này.

Quặng vàng đen là một loại vật liệu luyện khí có độ cứng và tính linh hoạt tuyệt vời, đồng thời cũng rất có linh tính, là một loại vật liệu rất tốt trong số các vật liệu luyện khí cấp một.

Tiểu Kha hỏi ông chủ đang buồn ngủ ngáp dài. . Truyện Quan Trường

"Ông chủ, viên đá đen này bán thế nào?"

Ông chủ lên tinh thần, bình tĩnh nói với Tiểu Kha: "Năm mươi ngàn. Muốn mua thì mua, không muốn mua thì đi."


Tảng đá vỡ này lại tốn tận năm mươi ngàn?

Vương Tư Kỳ nhướng mày, xem ra loại hình kinh doanh này có lợi nhuận rất cao, sau này cô ấy có thể thử phát triển xem sao.

"Được."

Tiểu Kha quả quyết đồng ý, khối quặng vàng đen này nặng gần năm mươi cân, dư sức chế tạo một thanh phi kiếm.

Ông chủ cũng là một con cáo già, nhìn thấy Tiểu Kha dễ dàng đồng ý như vậy thì đột nhiên cảm thấy giá mình đưa ra quá thấp.

"Khụ..."

Ông chủ hắng giọng, hèn hạ đè tảng đá lại.

“Chờ một chút, viên đá này giá năm mươi ngàn, nhưng nó không bán riêng mà cậu còn phải mua thêm những thứ khác nữa.”

Nhìn thấy con cá béo này sắp mắc mồi, trong lòng ông chủ vui khỏi nói.

Viên đá kia ông ta chẳng tốn một xu nào, vốn dĩ cho nổ núi để đào mỏ, nhưng không ngờ lại chỉ có một viên đá đen.

Sau khi nghiên cứu vài ngày thì phát hiện ra chất liệu của nó rất lạ và cực kỳ cứng.

Sắc mặt Vương Tư Kỳ lạnh lùng, toát ra khí chất của một cấp trên.

“Ông đúng là ông chủ lòng dạ đen tối, rõ ràng chỉ là một tảng đá nát mà còn dám đòi giá cắt cổ?”

Chủ sạp không khỏi rùng mình, kinh ngạc nhìn theo tiếng nói.

Nhìn kỹ mặt mày của người đẹp này dường như có hơi quen mắt.

Có vẻ hơi giống với vị kia của tập đoàn Vương thị.

Đợi đã, tướng mạo và khí chất này, thực sự là Vương Tư Kỳ sao?

Ông chủ ngã ngửa khỏi ghế, chân mềm như sợi mì.

"Cô cầm đi, không… không lấy tiền, miễn phí, miễn phí."

Tiểu Kha khó hiểu, một câu nói của chị gái sao có thể khiến ông chủ sợ hãi đến mức này.

Nguyên nhân chỉ có thể nói là Vương Tư Kỳ xử sự quá tàn nhẫn, thủ đoạn quá ác độc.


Một số gia tộc hàng đầu ở Ma Đô, nhà họ Vương, nhà họ Cao, nhà họ Lý và nhà họ Âu Dương.

Hiện tại, chỉ có hậu bối Vương Tư Kỳ phụ trách tập đoàn gia tộc.

Chỉ dựa vào điều này, không khó để thấy được thực lực và thủ đoạn của cô ấy.

Chọc giận cô ấy thì thật sự đừng mong được sống yên ở Ma Đô, ông chủ của sạp hàng nhỏ chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.

Người giúp việc bước tới, khó nhọc nhặt quặng vàng đen lên rồi mang xuống xe ở tầng dưới.

Thu hoạch không nhỏ, Tiểu Kha rất vui vẻ, tiếp theo xem có thể tìm được chút ngọc thạch tốt hay không.

Sau khi đi qua những quầy hàng này là một cửa hàng ngọc thạch khổng lồ.

Đây hẳn là cửa hàng ngọc thạch mà anh chàng tóc vàng kia nhắc tới.

Lúc này, xung quanh cửa cửa hàng đang có một nhóm người đang nói chuyện, giữa cửa có một chiếc máy cắt đá.

Hai người tập trung xung quanh, chuẩn bị cắt mở một tảng đá lớn.

"Ôi trời, đây đã là khối thứ ba rồi, nếu không ra lục thì thằng nhóc kia lỗ chết."

“Lần trước tôi cũng không ra, bỏ ra mười ngàn tệ để mua nguyên thạchắn, đến giờ vẫn chưa biết nói sao với bà vợ nữa.”

"Một đao nghèo, một đao giàu. Đây là đánh cược tài sản của nhà mình mà."

Tiểu Kha cẩn thận nhìn khối đá, cảm nhận một chút, lập tức biết bên trong không có ngọc.

Bước vào Luyện Khí Trung Kỳ, thần thức xuất hiện, tăng cường độ nhạy cảm của cậu rất nhiều.


Một ngày trước, cậu sẽ không biết bên trong tảng đá có gì.

"Ra! Ra! Ra!"

Bên cạnh chiếc máy cắt đá, một thanh niên chừng đôi mươi đang hồi hộp chờ đợi, mặt đỏ lên vì nín thở.

Keng!

Tảng đá vỡ làm đôi, không còn gì cả.

Nam thanh niên suy sụp, gục xuống đất mà gào khóc.

Ba khối nguyên thạch đã tiêu tốn tổng cộng bốn trăm ngàn nhân dân tệ, đúng là muốn lấy mạng của anh ta mà,

"Haiz, số mệnh đã định không giàu, trông cậy vào mấy thứ bàng môn tà đạo này cũng vô dụng."

Mấy người xung quanh có kẻ im lặng tiếc nuối thay, cũng có những kẻ khác cười trên nỗi đau của người ta.

Nhìn ra đằng sau, những khối nguyên thạch lớn nhỏ được đặt ở khu vực trống trãi, giá cả niêm yết rõ ràng.

Nói chung, nguyên thạch lớn tương đối đắt hơn, còn nguyên thạch nhỏ rẻ hơn.

Những người khác chỉ có thể suy đoán dựa trên kết cấu và bút thăm dò, nhưng không có gì đảm bảo nó có lục hay không. Đây cũng là phần khó nhất trong đổ thạch.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui