Ăn Mày Tu Tiên
Đây là đàn dương cầm “Mason & Hamlin” cô ấy đặc biệt nhờ người vận chuyển bằng đường hàng không từ nước M đến.
Tiểu Lưu đang nghiêm túc chuyển chiếc đàn, hoàn toàn không để ý đến Tiểu Hắc đang ngủ say trên mặt đất.
Anh ta giơ bàn chân lên, giây tiếp theo liền giẫm mạnh lên đầu con chó. Gâu gâu~
Trong nháy mắt, Tiểu Hắc bị giãẫm mặt méo xệch đi.
Tiểu Lưu trượt chân, thân thể cũng mất thăng bằng ngã xuống đất. Một người một chó vừa hay đối mặt nhau.
Tiểu Hắc bị giãm vừa mở mắt liền nhìn thấy Tiểu Lưu, ký ức trong đầu ngay lập tức lóe lên từng chút một.
Nó vẫn nhớ hơn một tháng trước, người đàn ông này đã trói nó trên cây, sau đó ăn đùi gà thơm phức trước mặt nó...
Đôi mắt Tiểu Hắc hừng hực lửa giận, đứng dậy nhe răng với anh ta. Gâu gâu!
“Ôi, anh chó đừng cắn eml”
“Chao ôi, cái mông của tôi, em sai rồi, anh chó ơi!”
Một lát sau, Tiểu Lưu mệt mỏi nằm trên mặt đất.
Quần áo của anh ta đã bị Tiểu Hắc cắn thủng mười mấy cái lỗ, trông rất chật vật.
Nhất là cái lỗ ở trên mông, vừa hay có thể nhìn thấy quần lót màu hồng bên trong.
Tiểu Hắc ngẩng đầu lên, chuyển trận địa đến chỗ khác ngủ. Vương Nhạc Nhạc lúng túng nhìn cảnh này, cất bước đi về phía Tiểu Lưu.
Tiểu Lưu cứ tưởng rằng cô chủ thương xót mình, anh ta lập tức đứng dậy, vỗ bụi bặm trên quần áo và nói mình không sao.
Nhưng Vương Nhạc Nhạc lại đi ngang qua anh ta, cẩn thận kiểm tra chân đàn dương cầm rơi xuống đất.
Tiểu Lưu đơ ra như khúc gỗ ngay tại chỗ. Tiểu Lưu nghĩ bụng, phép lịch sự của cô đâu?
May mà chiếc đàn dương cầm không sao cả, cô ấy tiếp tục ra lệnh cho người giúp việc chuyển chiếc đàn.
Sau khi chiếc đàn dương cầm được đặt xong, hai cô gái liếc nhìn nhau, trong phòng khách tràn ngập mùi thuốc súng.
“Chị hai à, chắc chắn Tiểu Kha không thích quân phục và vũ khí đâu.”
“Ha ha, điều này thì chưa chắc đâu em tám à, trẻ con đều không kiên nhẫn học đàn dương cầm đâu.”
Trong lúc hai người đang trò chuyện, Vương Tâm Như dắt tay Tiểu Kha mở cửa bước vào.
Nhìn thấy quân phục, đồ chơi và đàn dương cầm trong phòng khách, cô ấy chợt có một dự cảm không lành.
Tiểu Kha tò mò liếc nhìn xung quanh, không hiểu các chị của mình đang muốn làm gì.
“Em trai mau tới đây nào!” “Tiểu Kha, mau đến đây với chị!”
Hai cô gái đồng thời lên tiếng, khiến cậu bé nhất thời không biết phải làm thế nào.
Vương Anh sải bước đi tới một tay nhấc Tiểu Kha lên.
Điều này khiến Vương Nhạc Nhạc tức giận nhưng cô ấy cũng không dám cướp cậu bé với chị hai của mình.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...