Vương Tư Kỳ gật đầu, dắt Tiểu Kha ngồi vào xe.
Tiểu Liên thấy cậu chủ ở đây, thắc mắc hỏi:
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy ạ? Sao cậu chủ lại ở đây? Bốn tên áo đen đâu rồi?”
Vương Tư Kỳ chỉ trả lời qua loa, không thể để lộ bí mật của em trai được. Ô tô tới trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô, Tiểu Kha còn phải lên lớp tiếp. Cậu nhảy xuống xe, cười ngọt ngào với chị gái rồi chạy vào trường.
“Ôi chao, em trai của tổng giám đốc Vương đáng yêu quá, nếu tôi cũng có em trai thì tốt biết mấy!”
Tiểu Liên che miệng cười trộm, nhìn bóng dáng nhỏ bé kia.
“Đi thôi, về công ty.”
“Từ hôm nay trở đi, chính thức bắt đầu chiến tranh thương mại với Cao Thị!” “Tôi muốn Cao Gia Tuấn tận mắt chứng kiến nhà họ Cao bị hủy diệt!”
Vương Tư Kỳ chống cằm, đôi mắt đẹp nhìn phương xa chăm chú.
Lúc cậu quay lại trường thì mọi người đang là giữa tiết học.
Tiểu Kha mở cửa lớp, lúng túng mỉm cười với giáo viên.
Giáo viên dạy toán nghiêm mặt, nhưng khi thấy ai tới thì lại nở nụ cười hiền từ. “Em về chỗ của mình đi.”
Tiểu Kha đi từ cửa lớp về chỗ ngồi của mình, lấy “bản đồ Hoa Hạ” ra xem cẩn thận.
Đỗ Tử Mặc hiếu kì thò đầu lại, thấy là một bản đồ phức tạp bèn nói thì thầm với cậu:
“Ồ, anh xem bản đồ làm gì?”
Tiểu Kha quay lại nhìn Đỗ Tử Mặc, lạnh nhạt đáp:
“Tớ muốn tới thủ đô nên phải nghiên cứu bản đồ trước.” “Tới thủ đô làm gì?”
“Tới đó đánh... Đi gặp người nhà của tớ.”
Đỗ Tử Mặc tròn mắt, thấy Tiểu Kha nói nghiêm túc thì cũng không quấy rầy cậu nữa.
Sau khi tan học. Tiểu Kha tự tin gấp sách vở lại rồi lấy điện thoại ra, mở ứng dụng chỉ đường.
Dựa theo địa chỉ mà người áo đen cung cấp, cậu nhanh chóng định vị được nhà họ Vương ở thủ đô.
Tiểu Kha ra khỏi lớp, lén lút chạy về phía đình hóng mát trong trường. Không ngờ vừa mới tới gần đình đã gặp ba người bọn Giang Nam. Lúc này ba người đang mặt mày ủ rũ, ngồi chồm hổm ở bậc thềm. “Các anh đang làm gì vậy?”
Tiểu Kha bước tới chỗ bọn họ, thắc mắc hỏi.
Giang Nam ngồi xổm dưới đất thở dài như thể rất phiền não.
“Sao bỗng nhiên cậu chủ lại biến mất rồi, ôi...”
Tiểu Kha nghiêng đầu, trong đầu tự hỏi lời Giang Nam nói.
Giang Nam hoàn hồn, ngẩng phắt đầu lên, kinh ngạc nhìn cậu bé trước mặt. “Cậu chủ?”
Ba người ngạc nhiên đứng dậy, vây quanh cậu, hỏi:
“Cậu chủ, cậu vừa chạy đi đâu vậy? Sao bỗng nhiên lại biến mất?” “Chuyện này... Chuyện này...”
Tiểu Kha lúng túng gãi gãi đầu, sau đó nháy mắt hỏi ba người:
“Mọi người nhìn vào mắt tôi xem có phải có gì trong đó không?”
Ba người lại gần kiểm tra, thấy mắt cậu chủ xanh lè.
“U Minh Quỷ Nhãn!”
Một giọng nói trẻ con vang lên, ba người lập tức ngẩn ra, hai mắt xanh lè. “Xin lỗi nhé.”
Tiểu Kha lè lưỡi rồi gọi Kim Ô ra.
Hai chân nhỏ giẫm lên phi kiếm, điều khiển bằng ý niệm, nháy mắt đã bay tít lên trời.
Thân kiếm Kim Ô lóe sáng, lao vút về phương bắc.
Tới khi ba người bọn Giang Nam bình thường trở lại, tất cả đầu sững sờ nhìn về phía đối phương.
“Cậu chủ đâu?”
“Không biết, vừa rồi cậu chủ còn đứng nói chuyện với chúng ta cơ mà.”
“Cậu chủ lại biến mất rồi ư?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...