Ăn Mày Tu Tiên
“Ách... Tại sao cậu chủ lại hỏi đến dãy Đại Hoang, nơi đó là ở biên giới.” Phi công cau mày, anh ta đã từng đến nơi này trước đây.
Cách đây không lâu, anh ta tình cờ phải đưa một người giúp việc của nhà họ
Vương đến khu vực này.
Lại nói, người trẻ tuổi kia liên tục gào khóc thảm thiết suốt dọc đường, suýt nữa khiến anh ta phát điên.
Tiểu Kha âm thầm mừng rỡ, thật sự không uổng bao nhiêu sức lực, bản thân đỡ phải đi tra bản đồ.
“U Minh Quỷ Nhãn.”
Đột nhiên, đồng tử của phi công bị bao quanh bởi ánh sáng xanh.
“Xuất phát, đến phía nam dãy núi Đại Hoang...”
Tiểu Kha vung vẩy bàn tay mập mạp mềm mại, mỉm cười vui vẻ.
Chiếc trực thăng chậm rãi được khởi động dưới sự điều khiển của phi công.
Cánh quạt quay càng lúc càng nhanh, một cơn gió mạnh thổi qua mặt đất bằng phẳng.
“Vu Hồ, cất cánh!” Tiểu Hắc: Hay quá, sắp bay lên rồi.
Tiểu Kha giải trừ khống chế với hai người đang canh giữ trực thăng.
Sau khi tỉnh lại, hai người ngơ ngác nhìn chiếc trực thăng đang bay lên trời.
Phải đến khi trực thăng càng lúc càng đi xa, các nhân viên công tác mới nhận ra có điều gì đó không ổn.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì vậy?” “Này, sao trực thăng lại bay xa thế?” “Có chuyện gì thế? Muốn đi đâu vậy?”
“Là ai đang lái trực thăng? Anh ta muốn đưa cậu chủ đi đâu?”
Một lúc sau, chiếc trực thăng hoàn toàn biến mất khỏi bầu trời dưới tầm nhìn của hai người.
“Chết tiệt, cậu chủ bị bắt đi rồi!”
“Nhanh lên nhanh lên, thông báo cho chủ nhiệm.”
“Cậu chủ nhất định không thể xảy ra chuyện gì bất trắc.”
“Mẹ kiếp, lỡ như cô chủ truy cứu chuyện này, tôi và anh đều xong đời.” Trên chiếc trực thăng ở phía xa, một người một chó đang nhảy múa vui vẻ.
Kế hoạch tiến triển vô cùng suôn sẻ, bây giờ chỉ cần chờ đến nơi là được.
Trong biệt thự nhà họ Vương, Vương Tâm Như đang tập yoga, đôi chân xinh đẹp được tách ra thành một đường thẳng. Điện thoại di động bên cạnh reo lên, cô ấy đứng dậy nhận cuộc gọi.
“Cái gì, cậu chủ ngồi trực thăng đi rồi?”
“Phi công là ai? Lập tức liên lạc với anh taI”
Đầu bên kia điện thoại, giọng của chủ nhiệm quản lý sân bay run rẩy.
“Cô chủ, chúng tôi không thể liên lạc được với phi công...”
Vương Tâm Như cúp điện thoại, gọi vào số wechat của Tiểu Kha.
Nhưng cho dù có gọi bao nhiêu cuộc thì vẫn mãi không thể kết nối được.
Cô ấy nhanh chóng mặc quần áo rồi lao đến sân bay...
Bên này.
Một vài người đàn ông mặc vest bước ra khỏi sân bay Ma Đô.
Khuôn mặt bọn họ nghiêm nghị, cơ thể toát ra tà khí mạnh mẽ, đôi mắt lạnh lùng thấu xương chẳng khác nào rắn độc.
Đám đông nhìn thấy bọn họ đều chủ động tránh đường, sợ chọc phải bọn họ. Một người đàn ông trong số đó lấy ra một tập tài liệu.
Bên trong tài liệu ghi thông tin cụ thể của Vương Tư Kỳ, và vị trí của tập đoàn Vương thị.
Tiền tuyết biên giới.
Giao tranh kéo dài nhiều ngày đã khiến hơn 100 ngàn binh lính Hoa Hạ thiệt mạng hoặc bị thương, binh lính 500 ngàn người ban đầu giờ đây chỉ còn ba 350 ngàn.
Trên trời chỉ có lửa và khói thuốc súng, ngoài chiến hào chỉ có sự sợ hãi và chết chóc.
Máy bay chiến đấu của quân E vẫn đang bay vòng tròn và giao tranh cùng máy bay chiến đấu của Hoa Hạ trên không.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...