Vương Nhạc Nhạc lại ôm em trai vào lòng, ngọt ngào nói.
“Em trai, có muốn trở thành một nghệ sĩ đàn dương cầm không? Học dương cầm với chị, chúng ta đi lưu diễn vòng quanh thế giới.”
“Tổng giám đốc, người nổi tiếng, nghệ sĩ dương cầm?”
Đối mặt với những câu hỏi kỳ lạ của ba chị gái, Tiểu Kha gảy bàn tay nhỏ bé, chu miệng trở lời.
“Em… em không muốn làm gì hết… em muốn tu tiên.”
“A? Tu tiên cái gì?”
Ba cô gái nhìn nhau rồi đồng thanh nói.
“Chỉ có thể chọn một trong ba.”
Điều này khiến Tiểu Kha vô cùng khó xử, nhưng so đi tính lại thì cậu vẫn thích làm người nổi tiếng hơn.
Sau khi nhận được câu trả lời, Vương Tâm Như vui vẻ bế cậu lên, xoay cậu bảy trăm hai mươi độ.
Hai cô chị còn lại thất vọng nhìn chằm chằm hai người, trong lòng có chút chua chát.
Ăn tối xong, Tiểu Kha trở về phòng.
Cậu lấy điện thoại di động ra, bấm vào Weibo. Lúc này, lượng người hâm mộ của cậu vẫn dừng ở mức 8 triệu, không còn tăng nữa.
Sau một số thao tác, cậu đăng lên một trạng thái mới.
‘Mọi người có muốn xem Tiểu Kha quay chương trình tạp kỹ không?’
Vừa đăng lên, mọi người nhanh chóng nhấn thích.
Một lúc sau, từ ‘muốn xem’ đã tràn ngập ở khu vực bình luận.
Cậu lẩm bẩm than thở.
“Xem ra mọi người cũng muốn xem mình quay chương trình tạp kỹ, cũng không biết chơi có vui không.”
Cất điện thoại, cậu khoanh chân ngồi trên giường, bắt đầu tu luyện.
Nửa đêm, Tiểu Kha lại xuống lầu, dẫn Tiểu Hắc ra sân sau luyện võ kỹ.
Cậu dành ba ngày tiếp theo để ăn, học, tu luyện và luyện tập võ kỹ.
Nửa đêm hôm nay, cậu đi xuống lầu tìm Tiểu Hắc như thường lệ.
Vừa bước ra khỏi cửa, cậu đã nghe thấy tiếng động trong phòng cha mẹ.
Xuất phát từ sự tò mò, cậu bé mở thần thức ra, nhìn vào bên trong.
Trong phòng, Vương Nhạc Hạo đang nói chuyện điện thoại với ai đó.
“Cậu nói cái gì? Xảy ra chuyện gì?”
Giọng nói ở đầu bên kia điện thoại có chút run rẩy.
“Vương tướng quân và bốn vị Tông sư bị mười tên dị năng giả cấp S bao vây tấn công ở tiền tuyến.”
“Bốn vị tông sư bị thương năng, còn Vương tướng quân…. Không rõ tung tích.”
Rắc!
Điện thoại bị Vương Nhạc Hạo đập nát, hai mắt ông đỏ bừng, gân xanh nổi lên.
“Khốn kiếp!”
Trần Tuệ che mặt khóc lóc thảm thiết, miệng liên tục lẩm bẩm “không thể”.
Vương Nhạc Hạo vội vàng mặc quần áo, nói với vợ.
“Bây giờ anh sẽ ra biên giới, em gọi điện thoại cho Phong Thiên Khiếu, bảo cậu ta dẫn người đến tiền tuyến biên giới.”
“Còn nữa, thông báo cho Hiệp hội võ giả, lập tức gửi người đến bổ sung hỗ trợ khu vực biên giới.”
“Đừng nói chuyện này cho các con biết, anh sẽ đi đón con bé hai về nhà.”
Cảm nhận được tiếng bước chân đang đến gần, Tiểu Kha vội vàng trốn vào trong phòng, đóng cửa lại.
Cậu ngạc nhiên nhìn ra ngoài cửa sổ, trong lòng run rẩy.
“Chị hai… đã xảy ra chuyện?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...