Ăn Mày Tu Tiên
Lão Tam nhà họ Vương tức giận gầm lên.
“Năm đó ông ta bị trục xuất khỏi nhà họ Vương, đã thề sẽ không sinh con trai.”
“Vậy mà ông ta lại sinh con trai cùng con khốn đó, làm ô uế huyết mạch của nhà họ Vương chúng ta, đây chính là khiêu chiến uy nghiêm của nhà họ Vương!”
“Vương Tiểu Kha, nhất định phải biến mất.”
Lão Lục chậm chạp không lên tiếng chợt cười nói.
“Các anh trai, tôi cho rằng có cách để diệt trừ Vương Tiểu Kha đó.”
Mọi người đều chuyển sự chú ý sang ông ta.
“Ồ? Nói nghe thử xem.”
…
Chờ đến khi Tiểu Kha trở về lớp, đột nhiên nhận ra các bạn cùng lớp có gì đó không ổn.
Chỉ thấy bảy tám bạn học đang đứng đọc sách, chậm chạp không chịu ngồi xuống.
Khuôn mặt của Tiểu Hổ đỏ bừng sưng tấy, giống như bị ong đốt.
Còn có một số cậu bé có những vết thương rõ ràng trên người, có lẽ đều do gậy đánh mà ra.
Cậu chậm rãi ngồi vào chỗ của mình, chợt phát hiện Đỗ Tử Mặc cũng đang ngơ ngác đứng đó.
Cậu vỗ vỗ vào mông Đỗ Tử Mặc, đang muốn hỏi cậu bé vì sao không ngồi xuống.
Đột nhiên, Đỗ Tử Mặc nhảy dựng lên, tru lên như lợn bị chọc tiết.
Bàn tay nhỏ nhắn không ngừng vuốt ve chỗ mà cậu vừa vỗ vào.
“Đỗ Tử Mặc, chuyện gì thế này? Tại sao cậu lại đứng?”
Đỗ Tử Mặc buồn bã rơi nước mắt.
Nghĩ đến chuyện xảy ra tối qua, cậu bé lại cảm thấy mông đau nhói.
Cậu bé oan ức giải thích với Tiểu Kha.
“Em thi quá tệ, bị cha em đánh một trận, đến mức thắt lưng bị đánh đứt luôn.”
“Những bạn khác chắc cũng rơi vào hoàn cảnh tương tự, Tiểu Hổ còn thê thảm hơn em.”
Vừa dứt lời, Tiểu Kha dùng thần thức của mình tra xét qua, quả nhiên phát hiện mông của Tiểu Hổ đã bị đánh đến mức tím bầm sưng tấy.
Nhưng thấy Đỗ Tử Mặc đứng ở đó, Tiểu Kha không khỏi bật cười.
“Mông của cậu cứng hơn thắt lưng, ha ha ha.”
Cậu giỏi nhất là vui vẻ trên nỗi đau của người khác.
Sau khi cười nhạo một trận, cậu phóng ra một luồng linh lực bao bọc lấy chỗ bị thương của Đỗ Tử Mặc.
Linh lực nhu hòa chậm rãi thẩm thấu vào trong cơ thể cậu bé, chủ động chữa trị những bộ phận bị thương.
Chỉ trong mười giây, cặp mông bị thắt lưng đánh sưng tấy đã trở lại bình thường.
Đợi đến khi Tiểu Kha vỗ nhẹ lần nữa, cậu bé lại kêu lên như bị điện giật.
Sau đó cậu bé ngạc nhiên phát hiện mông mình không còn thấy đau chút nào nữa.
“Hả? Em không thấy đau nữa rồi?”
Sau khi vui vẻ thử mấy lần, phát hiện thật sự đã khôi phục lại như thường.
Cậu bé hào hứng ngồi lại vào ghế, thoải mái nằm xuống bàn.
Đứng lâu như vậy khiến cậu bé vô cùng mệt mỏi. Tiểu Kha lại lấy một cuốn sách dày cộm ra khỏi cặp sách nhỏ của mình như thường lệ, tự lật xem.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...