Ăn Mày Tu Tiên

Cô ấy cầm tạp chí kinh tế và tài chính quốc tế lên, bên trong viết nữ vương giới kinh doanh Hoa Hạ – Vương Chi Thu. Cô ấy lấy thân phận nữ vương giới kinh doanh Hoa Hạ, mạnh mẽ tiến vào top ba Forbers Richest List.

Vương Văn Nhã liên tục mỉm cười, xem ra vẫn là chị cả và chị hai nhà mình là người có năng lực nhất.

Không biết khi nào hai người bọn họ mới được gặp em trai, có lẽ cũng sắp rồi. Nghĩ đến đây, Vương Văn Nhã đã đeo bịt mắt vào bắt đầu nghỉ ngơi.

Mây mù bên ngoài cửa sổ bị máy bay vẽ thành một vệt trắng, đi qua nơi nào sẽ để lại chiếc đuôi nhàn nhạt.



Ở vùng biên cương, Tiểu Lưu đang vận chuyển vật tư chiến đấu dưới ánh nắng gay gắt.

Hơn một tháng qua, anh ta đã hoàn toàn thích nghi với cuộc sống doanh trại. Chỉ có những người từng đi lính thực thụ mới hiểu được nỗi khó khăn của quân nhân.

Bây giờ cơ thể của Tiểu Lưu ngày càng khỏe mạnh, cơ bắp ở hai cánh tay cực kỳ rắn chắc.

Anh ta chỉ muốn nói rằng, anh ta đã không còn là kẻ yếu ớt nữa. Nếu trở về nhà họ Vương lần nữa, anh ta sẽ tự tin khẳng định mình có thể chạy thắng cậu chủ nhỏ.


Trong phủ tướng quân, một cô gái mặc đồ đen, khoác áo choàng đen đang ngồi trên đài cao nhìn chằm chằm đằng xa.

Cô gái có mái tóc ngắn ngang vai, ánh mắt sắc bén. Vì sống ở doanh trại Tây Bắc hoang vu trong thời gian dài, nên nước da đã bị phơi thành màu vàng.

Dưới mày kiếm sắc lẹm kia là con ngươi màu nhạt, lành lạnh như viên ngọc lưu ly, toát lên hơi thở xơ xác tiêu điều như thể có thể nhìn thấu mọi thứ.

Mặc dù không mang vẻ đẹp thùy mị như hoa sen mới nở của con gái Giang Nam, nhưng lại rất có tư thể oai hùng, giống như Mộc Lan thời cổ đại.

Cô ấy từ tốn gõ mặt bàn, một tay đỡ trán như đang suy nghĩ điều gì đó.

“Tướng quân.” Một người đàn ông trung niên mặc quân trang gõ cửa đi vào, cung kính chào kiểu quân đội.

Cô ấy khẽ hé đôi môi đỏ, lạnh nhạt nói: “Nói đi.”

“Tướng quân, gần đây nước E thường xuyên phái dị năng giả cấp S gây rối ở tiền tuyến, thương vong đã… lên đến hàng trăm. Hiện quân ta không có tông sư trấn giữ, nếu còn không phản kích thì thương vong sẽ càng lớn hơn.”

Vương Anh khẽ nhíu mày kiếm, hơi thở xơ xác tiêu điều trào ra.


“Ha ha ha! Hay cho một nước E, bọn họ định ăn chắc chúng ta đấy à? Vi phạm điều ước quốc tế, tự ý điều động dị năng giả cấp S. Xem ra chúng ta không thể lựa chọn ngấm ngầm chịu đựng nữa rồi.”

Người đàn ông trung niên sửng sốt, dò hỏi: “Tướng quân, vậy chúng ta phải làm thế nào?”

Vương Anh ngừng gõ mặt bàn, rồi đập xuống bàn: “Liên lạc Hiệp hội võ giả, đề nghị cử cao thủ tông sư đến tiền tuyến chi viện. Lần này chỉ có đổ máu thì bọn họ mới cảm nhận được nỗi đau.”

Người đàn ông trung niên lĩnh mệnh lui xuống. Trong căn phòng trống trải chỉ còn lại một mình Vương Anh.



Trường tiểu học phụ thuộc Ma Đô, Tiểu Kha đang há to miệng ăn gà rán, bên cạnh còn có một chai Coca. Cậu đã xin ông chủ cửa hàng ra ngoài mua thứ này, dù gì trường học cũng không bán mà mấy người Giang Nam cũng không mua giúp mình.

Bây giờ cậu dần phát hiện ra, làm ngôi sao cũng có chỗ tốt.

Cậu cười híp mắt, dùng tay còn lại lướt điện thoại, đọc lời chúc phúc và hỏi han do fan gửi đến.

“Tiểu Kha phải ăn mập mạp, cao lớn nha.”

“Cục cưng Tiểu Kha chụp vài tấm hình được không? Các ‘fan mẹ’ đều rất muốn nhìn thấy con đó.”

“Cục cưng Kha Kha, con đáng yêu như vậy, nếu không đi đóng phim thì thật đáng tiếc. Đi chương trình tạp kỹ cũng được mà…”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui