Lần này từ trong mũ rơi ra một tảng đá khổng lồ, kích thước còn lớn hơn cả chiếc mũ vài lần.
Khi rơi xuống sân khấu, nó tạo ra một cái hố nhỏ.
Các bạn học sinh mặt mũi mơ hồ, đây là ảo thuật gì thế, quá khoa trương rồi!
"Các bạn nói sẽ ăn phân sống và trông cây chuối gội đầu đâu rồi?"
"Tôi biết, hai đứa đó học lớp 6/2!"
"Và người nói sẽ ăn tất cả những gì rớt ra, mau lên sân khấu nuốt tảng đá khổng lồ kia đi!"
…
Lớp 6/2, Trương Hạo và bạn thân đồng loạt cúi đầu xuống, sợ người khác nhận ra mình. ngôn tình ngược
Vừa rồi chính hai người họ la to nhất.
Trên sân khấu, Tiểu Kha suy nghĩ, làm thế nào để màn trình diễn trông giống ảo thuật đây.
Rầm rầm rầm!
Từ trong mũ vẫn liên tục rớt ra đồ vật, có thảo dược, đá, binh khí, sách vở, đan dược…
Rầm!
Một cái lò luyện đân khổng lồ đột nhiên xuất hiện, khiến mắt các bạn học sinh choáng váng!
Mặt đất rung chuyển, sàn sân khấu bị đập vỡ thành vài mảng.
Trời ơi!!!
Cái lò này là cái quái gì vậy?
Ban giám khảo suýt nữa la lên lời thô tục, quá khoa trương rồi đấy!
Tiểu Kha thầm nghĩ không ổn rồi, vô tình đã triệu hồi cả lò luyện đan Tam Dương ra mất rồi.
Quả nhiên, ánh mắt mọi người đã đơ ra.
Khụ khụ.
Dưới ánh mắt của mọi người, Tiểu Kha nhặt những thứ trên đất bỏ vào mũ.
Khoảnh khắc những thứ rơi vào mũ, cậu lại lặng lẽ cất chúng vào chiếc nhẫn trữ vật, cuối cùng chỉ còn tảng đá và cái lò luyện đan.
Tiểu Kha không biết phải giải thích thế nào cho hợp lý.
Đột nhiên, cậu nhớ tới một bộ phim hoạt hình từng xem.
Trong ánh mắt mơ hồ của các bạn học sinh, cậu chậm rãi giơ mũ lên, chĩa về phía tảng đá.
"Đá à đá à, tao gọi mày một tiếng, mày dám trả lời không?"
Các bạn học sinh:???
Mọi người không hiểu Tiểu Kha định làm gì.
Bất chợt, một luồng sáng lóe lên, tảng đá khổng lồ trên sân khấu đột nhiên biến mất.
Cố Thiển Nguyệt dưới khán đài há to cái miệng nhỏ nhắn, nhìn Tiểu Kha với ánh mắt không thể tin được.
Thấy tảng đá biến mất thành công, Tiểu Kha quay sang cái lò luyện đan.
"Lò luyện đan à lò luyện đan à, tao gọi mày một tiếng, mày dám trả lời không?"
Lời vừa dứt, cái luyện đan cũng biến mất trước mắt mọi người.
Các bạn học sinh dưới khán đài không biết nói gì cho phải nữa, điều này vượt quá sự hiểu biết của họ rồi.
Bọn họ đều sôi nổi bàn luận, suy nghĩ xem làm thế nào có thể thực hiện được điều đó.
Bạn học A: Đầu tôi ngứa ngáy quá, chẳng lẽ não bộ đang phát triển?
Bạn học B: Rốt cuộc làm như thế nào vậy nhỉ, não tôi đang hoạt động quá tải rồi…
Tiểu Kha nhìn xuống phía những bạn học đang ngồi dưới sân khấu, thấy họ vẫn chưa vỗ tay, phải chăng họ chưa xem đủ?
Cậu tức giận lầu bầu:
"Biết vậy thì tôi đã không lên sân khấu rồi, thật phiền phức quá."
Sau đó, cậu ném chiếc mũ lên không trung, rồi giải phóng linh lực, khiến chiếc mũ lơ lửng trên không.
Dưới sân khấu, Trương Hạo lại lên tiếng bình luận:
"Chắc chắn có sợi dây thép buộc vào mũ rồi, nên nó mới có thể lơ lửng trên không như vậy."
Tiếp theo, chiếc mũ bay về phía khán giả, lượn vòng trên đầu những bạn học.
Có người muốn nhảy lên bắt lấy nó, nhưng mỗi lần đều chỉ thiếu một chút nữa.
Cuối cùng, chiếc mũ quay trở lại sân khấu, rơi lên đầu Tiểu Kha.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...