“Đừng… đừng tới đây… tôi… tôi không muốn chết!”
Bị tên cướp dí sát nòng súng vào đầu, lúc này người đàn ông trung niên mới hoảng sợ thét lên.
Nhưng bước chân của Trần Viễn lại chẳng hề dừng lại.
Anh vẫn chậm rãi đi tới, tiến sát về phía tên cướp.
“Mẹ nó, mày không nghe tao nói gì sao hả? Nếu mày còn dám tiến lên thêm lần nữa, tao sẽ nổ súng!”
Lúc này, tên cướp đã thật sự nổi giận.
Hắn không nghĩ đến mình đã đem con tin ra uy hiếp, nhưng Trần Viễn vẫn không chịu buông tha cho hắn.
Trong lúc nhất thời, khẩu súng trên tay của tên cướp càng lúc càng siết chặt hơn, cò súng cũng bắt đầu chuyển động.
“A!!!”
Thế nhưng, đúng ngay vào lúc này thân hình của Trần Viễn bỗng nhiên lao tới.
Đồng thời, trên tay anh phóng ra một thanh dao găm.
Tất cả những động tác này đều diễn ra rất nhanh, tên cướp chỉ kịp kêu lên một tiếng hét thảm.
Ngay sau đó, bàn tay của hắn đã bị dao găm xuyên thủng.
Bất quá, lúc này người đàn ông trung niên cũng vô cùng hốt hoảng, cả người đều mềm nhũn, ngã ngồi xuống mặt đất.
Chỉ có điều, Trần Viên cũng không hề để ý đến người đàn ông này.
Anh nhanh chóng đem tên cướp khống chế lại, sau đó vung tay lên chặt mạnh vào phía sau gáy của hắn.
Tên cướp chỉ kịp rên nhẹ một tiếng, sau đó hắn liền ngất đi.
Cùng lúc đó, phía đằng xa bắt đầu vang lên âm thanh in ỏi của còi xe cảnh sát.
Trần Viễn tự mình đem con dao găm nhặt lên.
Sau đó, anh đem vết máu lau sạch.
Cuối cùng, ánh mắt của anh mới dừng lại ở trên người của người đàn ông trung niên kia một chút.
Chỉ có điều, lúc này người đàn ông trung niên đã quá mức sợ hãi, bản thân ông ta đã mất kiểm soát, tiểu tiện ngay tại chỗ.
Nhìn thấy cảnh này Trần Viễn không khỏi lắc đầu.
Sau đó, anh nhanh chóng di chuyển lên xe ô tô của mình, dự định lái xe rời đi.
Nhưng mà, ngay khi Trần Viễn bước vào trong xe ô tô, phía sau lưng của anh đột nhiên vang lên âm thanh của một người phụ nữ.
“Cảm… cảm ơn anh!”
Từ trong chiếc kính chiếu hậu của xe ô tô, Trần Viễn có thể dễ dàng thấy được bộ dáng chật vật của người phụ nữ trẻ tuổi mới từ trong xe ô tô lao ra.
Anh không có lên tiếng đáp lại, mà chị lái xe rời đi.
Một lúc sau đó, cảnh sát thành phố cũng vừa vặn chạy đến.
Bọn họ nhìn thấy cả bốn tên cướp đều nằm dưới đất, hơn nữa chiếc xe ô tô bị cướp cũng đã bị đụng nát.
Trong lúc nhất thời, tất cả cảnh sát không thể nào lý giải được chuyện gì vừa mới xảy ra.
Sau một hồi, khi lấy được thông tin từ lời khai của người phụ nữ trẻ tuổi, bọn họ mới biết được là có người ra tay xử lý băng cướp.
Lúc này, toàn bộ cảnh sát đều tỏ ra ngạc nhiên vô cùng.
“Anh Viễn, anh không có sao chứ?”
Lái xe trở lại đường cũ, Trần Viễn vừa mới bước xuống xe, anh đã nhìn thấy thần sắc của Lưu Thục Hiền vô cùng khẩn trương, đưa mắt nhìn về phía anh hỏi thăm.
Hơi lắc đầu một cái, sau đó Trần Viễn liền mỉm cười, nhìn lấy Lưu Thục Hiền nói ra: “Tôi không có việc gì.
Bây giờ, cô có muốn tôi đưa về nhà hay không?”
Nhìn thấy Trần Viễn thật sự không có bị thương, lúc này Lưu Thục Hiền mới hơi hơi yên tâm thở ra một chút.
Nhưng mà, nghe Trần Viễn hỏi như vậy, cô lại hơi có một chút do dự.
Kỳ thật, cô cũng không có bị thương tích gì.
Chỉ có điều, cô lo lắng Trần Viễn bị thương khi đánh nhau với bọn cướp.
Thế nên, cô muốn để cho Trần Viễn đến bệnh viện kiểm tra một chút.
Nhưng mà, sau khi biết được việc này, Trần Viễn liền lắc đầu từ chối.
Dù sao, hiện tại em gái của anh vẫn còn đang nằm ở trong bệnh viện.
Anh sợ sau khi đến đó sẽ gặp bọn họ, điều đó sẽ gây ra một số phiền phức không cần thiết.
Thế nên, sau khi thương lượng một hồi, Trần Viễn quyết định chở Lưu Thục Hiền trở về nhà của cô.
Bản thân Lưu Thục Hiền sống ở một khu chung cư nằm trong trung tâm thành phố, cách vị trí hai người đang đứng khoảng chừng hơn mười kilomet.
Nhưng sau khi để cho Trần Viễn đưa trở về nhà, sắc mặt của Lưu Thục Hiền lại hiện lên một tia lúng túng.
Sau đó, cô nhìn lấy anh bắt đầu giải thích.
“Căn phòng này của tôi thuê lại từ một người bạn, mặc dù diện tích có hơi nhỏ một chút, nhưng giá cả lại rất tiện nghi.
Hơn nữa, chỗ này cũng rất gần với nơi làm việc của tôi.
Nếu như anh không ngại có thể ghé chơi một chút.”
Mặc dù ngoại miệng nói như vậy, nhưng trong lòng của Lưu Thục Hiền thật sự rất hy vọng Trần Viễn có thể ghé vào nhà của mình ngồi chơi.
Tất nhiên, Trần Viễn cũng không có lý do gì để từ chối.
Anh rất tự nhiên đi theo Lưu Thục Hiền, bước vào bên trong khu chung cư.
Nhưng đúng vào lúc này, phía trước mặt của hai người đột nhiên đi đến một người phụ nữ trẻ tuổi.
Đồng thời, đi bên cạnh của cô ta còn có một người đàn ông khoảng chừng hơn ba mươi tuổi.
Vừa nhìn thấy hai người này, vẻ mặt của Trần Viễn không khỏi lộ ra một chút ngạc nhiên.
Mà hai người bên phía đối diện giống như cũng phát hiện ra điều gì đó, ánh mắt của bọn họ cùng lúc nhìn về phía Trần Viễn.
“Tại sao lại là anh?!”
Hầu như là đồng thời, cả người phụ nữ trẻ tuổi lẫn người đàn ông đi bên cạnh của cô ta đều đồng thanh hô lên.
Mà lúc này, ánh mắt của Trần Viễn không khỏi lộ ra dáng vẻ quái dị.
Anh dùng lấy ánh mắt hiếu kỳ, nhìn về phía người đàn ông bên phía đối diện.
“Đã lâu không gặp, xem ra dạo này anh sống rất tốt nhỉ?”
Thì ra, người đàn ông đi cùng cô gái kia chính là Lý Tiến, người đã từng có nhiều lần làm ra ý đồ xấu đối với Tiêu Hân Hân.
Chỉ có điều, lúc này đi ở bên cạnh của Lý Tiến, lại không phải là ai khác mà chính là nữ thư ký Kim, người trợ lý ở bên cạnh của Tiêu Hân Hân.
Chính vì thế, lúc này ánh mắt của Trần Viễn không khỏi nhìn chăm chú về phía bọn họ.
Tất nhiên, vẻ mặt của cả hai người lúc này đều không có một chút vui mừng nào.
Nhất là Lý Tiến, sau nhiều lần thua thiệt ở trong tay của Trần Viễn.
Bây giờ, vừa nhìn thấy Trần Viễn hắn đã thấy khó chịu ở trong lòng.
“Anh Viễn, anh biết bọn họ?”
Đứng ở bên cạnh của Trần Viễn, lúc này Lưu Thục Hiền không khỏi đưa mắt nhìn về Lý Tiến và thư ký Kim.
Sau đó, cô hơi thấp giọng, hướng về phía Trần Viễn để hỏi thăm.
Trần Viễn chỉ cười khẩy một tiếng, sau đó anh cũng không có giải thích.
Mà ánh mắt của anh, bắt đầu nhìn về phía thư ký Kim, giọng nói mang theo mấy phần giễu cợt.
“Thư ký Kim, nếu như tôi nhớ không lầm, thì công ty của anh ta chính là đối thủ cạnh tranh trong dự án lần này của tập đoàn Thành Phát.
Bản thân cô là thư ký riêng của tổng giám đốc, có quan hệ thân mật như vậy với lãnh đạo của côn ty đối thủ, như vậy có phải không quá thích hợp rồi không?”
Vừa nói, Trần Viễn vừa nhìn lấy thư ký Kim với ánh mắt tràn đầy sắc lạnh.
Lúc này, sắc mặt của thư ký Kim liền trở nên trắng bệch.
Mà Lý Tiến dường như cũng ý thức được việc gì, anh ta vội vàng lên tiếng nhắc nhở Trần Viễn.
“Chuyện này cũng không có liên quan gì đến mày.
Mày tốt hơn hết là đừng có xen vào, nếu không tao sẽ không bỏ qua cho mày đâu!”
Dự án lần này không chỉ mang lại lợi ích cực lớn cho tập đoàn Hưng Thịnh, mà nó còn mang tính chất sống còn đối với cả hai phía công ty.
Thế nên, lúc này Lý Tiến nhìn thấy Trần Viễn muốn đem kế hoạch của mình phá hổng, hắn liền nhịn không được lên tiếng để đe dọa.
Nhưng mà, Lý Tiến lại quên rằng Trần Viễn không phải là người mà hắn có thể tùy tiện uy hiếp.
Thế nên, ngay khi nói ra lời này, thần sắc của hắn không khỏi trở nên chấn động.
Ngay sau đó, thân hình của Trần Viễn đã áp sát về phía hắn, anh dùng ánh mắt như đang xem một tên hề, nhìn lấy Lý Tiến.
“Hôm nay, anh đi ra ngoài làm sao lại quên mang theo vệ sĩ mất rồi? Không có vệ sĩ, tôi sợ là anh không chịu được mấy nắm đấm của tôi đâu.”
Nghe được lời đe dọa này của Trần Viễn, sắc mặt của Lý Tiến không khỏi trở nên cứng đờ.
Thế nhưng, hắn còn không có lên tiếng để nói chuyện, thư Kim đang đứng bên cạnh đã nhịn không được, quát lên.
“Anh muốn làm gì? Nếu anh dám động đến anh ấy, tôi sẽ gọi điện để báo cảnh sát!”
“Báo cảnh sát? Vậy thì cô cứ thử đi.
Tôi muốn nhìn xem, là cảnh sát tới nhanh, hay nắm đấm của tôi đánh nhanh.”
Nghe vậy, vẻ mặt của Lý Tiến càng thêm hốt hoảng.
mà thư ký Kim hoàn toàn không biết gì về Trần Viễn.
Cô ta nghe thấy anh lên tiếng đe dọa người đàn ông của mình, tức thì nhịn không được, quyết định sẽ gọi điện thoại để báo cảnh sát.
Chỉ có điều, lúc này Lý Tiến rốt cuộc cũng phản ứng lại.
Hắn ta vội vàng đem điện thoại của thư ký Kim gạt đi, sau đó tức giân quát lên.
“Mẹ nó, mày ngu sao hả? Mau đi xuống dưới, gọi vệ sĩ của tao lên đây!”
Lý Tiến biết rõ, bản thân mình không phải là đối thủ của Trần Viễn.
Hơn nữa, người này lại ra tay cực kỳ độc ác.
Chính vì vậy, hắn cũng không dám để cho thư ký Kim gọi điện thoại báo cảnh sát, mà chỉ hy vọng đám vệ sĩ có thể nhanh chóng chạy lên, đem Trần Viễn ngăn cản một hồi.
Nhưng mà, thư ký Kim có vẻ không hiểu rõ điều này, cô ta vẫn còn đứng ngây ra một chỗ, chưa kịp phản ứng lại lời nói của Lý Tiến.
“Được rồi, không cần phải đi nữa.
Cho dù bọn họ có lên đây, cũng không thể nào cứu anh thoát khỏi tay tôi được đâu.”
Nói xong, còn không đợi cho Lý Tiến kịp phản ứng lại, Trần Viễn đã trực tiếp đem Lý Tiến kéo vào trong phòng, sau đó khóa chặt cửa lại.
Động tác này của anh nhất thời dọa cho thư ký Kim la hoảng lên một trận.
Nhưng mà, lúc này cửa phòng đã bị đóng chặt lại, bọn họ cũng không có cách nào đem cửa phòng mở ra được..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...