Mấy ngày lênh đênh trên biển không có biến cố gì, khoảng cách khu vực cực bắc mà Chương Từ Di đã nói càng lúc càng gần.
Lúc này, Chương Tử Di một lần nữa đi tới, dừng ở trước mặt của Trần Viễn, mỉm cười nói ra.
“Trần Viễn, mấy ngày hôm nay thời tiết vô cùng thuận lợi, theo tính toán của thuyền trưởng, thì hơn một ngày nữa sẽ đến nơi.
Anh cần để cho chúng tôi chuẩn bị gì không?”
Vừa nói, Chương Tử Di vừa nheo lại một bên mắt, nhìn lấy Trần Viễn, trêu chọc.
Nghe thế, Trần Viễn lập tức liền lắc đầu đáp.
“Không có, tôi cũng không có thứ gì cần để chuẩn bị.
Nếu không có việc gì, tôi phải trở về tiếp tục tu luyện đây!”
Nói xong, Trần Viễn cực kỳ dứt khoát xoay người rời đi.
Mà nhìn thấy một màn này, lông mày của Chương Tử Di hơi hơi nhíu lại một cái.
Bất quá, rất nhanh lông mày của cô liền dãn ra, trên khuôn mặt lộ ra nụ cười hết sức quỷ dị.
Đối với những chuyện này Trần Viễn cũng không quá để ý.
Mấy ngày hôm nay, sau khi kiểm tra một hồi truyền thừa vẫn còn đang lưu lại ở trong Tiên Cung.
Trần Viễn đột nhiên phát hiện ra còn có một ít đồ vật vô cùng thú vị.
Thế nên, mấy ngày nay phần lớn thời gian anh đều nghiêm túc nguyên cứu truyền thừa, cũng rất ít khi cùng với mấy người Chương Tử Di nói chuyện với nhau.
Nhưng mà, ngay khi Trần Viễn dự định lần nữa ngồi xuống tu luyện.
Lúc này, vị trí chỗ ngồi của anh bỗng dưng lắc lư kịch liệt.
Ngay sau đó, anh nghe được một tiếng va chạm rất lớn.
Tức thì, Trần Viễn không khỏi nhảy người bật dậy, vội vàng chạy ra khỏi phòng.
Mà vừa chạy ra không được bao lâu, Trần Viễn đã thấy được Chương Tử Di một mặt lo lắng chạy đến.
“Có chuyện gì xảy ra?”
Nhìn thấy bố dáng của Trần Viễn lúc này, Chương Tử Di không khỏi cười khổ một trận, rồi lắc đầu.
“Không có việc gì.
Vừa rồi chẳng qua là thuyền của chúng tôi va phải đá ngầm.
Hiện tại, đã có người đi xứ lý, cũng không tốn bao nhiêu thời gian.”
Mặc dù lời nói của cô tỏ ra vô cùng nhẹ nhàng, nhưng từ thần sắc của đối phương, Trần Viễn có thể thấy được Chương Tử Di rõ ràng là đang có điều gì đó muốn giấu giếm anh.
Bất quá, nếu như đối phương đã không chịu nói, Trần Viễn cũng không muốn đi tra hỏi.
Ngược lại, chỉ cần con tàu này không phải bị chìm, có thể chở anh an toàn đến hòn đảo, ấn giấu tòa Cổ Chiến Trường kia, thì Trần Viễn cũng không cần phải tốn thời gian quan tâm.
Thế nhưng, vừa mới suy nghĩ như vậy, thân hình của Trần Viễn còn chưa kịp xoay đi.
Lúc này, thân tàu lại đột nhiên lắc lư một trận.
Ngay sau đó, vài tiếng va đập vô cùng kịch liệt vang lên.
Ầm ầm…
Ầm ầm…
Lúc này, thân hình của Chương Tử Di không có cách nào làm trụ, trực tiếp ngã nhào về phía trước.
May mắn, Trần Viễn tay mắt lanh lẹ, vội vàng đem đối phương đỡ lấy.
Trong lúc cả hai người bọn họ còn chưa biết chuyện gì xảy ra, một trận âm thanh dồn dập ở phía sau lưng đã vội vàng truyền đến.
“Tiểu thư, không xong rồi, thuyền của chúng ta bị một con quái vật khổng lồ tập kích.
Hiện tại, một vài thủy thủ trên thuyền bị nó nuốt mất.
Tiểu thư, chúng ta cần phải làm như thế nào bây giờ?”
Nghe được âm thanh của người này, Chương Tử Di mới vội vàng tỉnh hồn lại.
Đồng thời, toàn bộ khuôn mặt của cô cũng dần dần đỏ bừng lên.
Vừa rồi, trong lúc nguy cấp, cô cũng không có để ý bản thân bị Trần Viễn đưa tay ôm lấy.
Hiện tại, thấy có người đi tới, hơn nữa còn nhìn rõ mình đang nằm ở trong vòng tay của Trần Viễn.
Chuyện này càng để cho Chương Tử Di cảm thấy xấu hổ, chỉ muốn tìm lấy một cái lỗ để chui vào.
Bất quá, sau khi nghe được cấp dưới của mình báo cáo, thần sắc của Chương Tử Di lập tức liền trở nên cực kỳ khó coi.
“Có xác định được đó là đồ vật gì không? Thực lực của nó thế nào? Chúng ta có thể vận dụng pháo ở trên thuyền đánh giết bọn chúng hay không?”
Chương Tử Di cấp tốc đặt ra câu hỏi, để cho người đàn ông trung niên đứng ở phía đối diện có chút kinh ngạc.
Nhưng người này dù sao cũng đã nhiều năm đi lại trên biển.
Hơn nữa, đối phương còn thường xuyên tiếp xúc với Chương Tử Di, thế nên phản ứng của ông ta cũng rất nhanh.
“Thưa tiểu thư, quái vật tạm thời vẫn còn chưa có xác định.
Nhưng theo suy đoán của thuyền trưởng, đây rất có thể là một đầu bạch tuộc khổng lồ.
Hơn nữa, nó còn mang theo một chút huyết mạnh thượng cổ.
Mặc dù thực lực cũng chỉ tương đương với cấp bậc đại tông sư, nhưng lực sát thương lại cực mạnh.
Chính vì thế, hiện tại thuyền trường cũng không có biện pháp nào xử lý nó, chỉ có thể chờ đợi mệnh lệnh của tiểu thư, không biết đoàn tàu của chúng ta có nên tiếp tục tiến lên hay không?”
Nghe được danh tự của con quái vật đang tấn công đoàn tàu, trong lòng của Chương Tử Di không khỏi kinh dị, âm thầm khẽ hô một tiếng.
Bất quá, ở ngay trước mặt cấp dưới của mình, cô vẫn tỏ ra vô cùng điềm tình, chậm rãi nói ra.
“Cứ tiếp tục di chuyển về phía trước.
Nếu như không thể trực tiếp tiêu diệt được nó, thì dùng biện pháp đem nó đánh lui.
Đây đã là khu vực tiếp cận với Cổ Chiến Trường, chúng ta không thể nào lui lại được!”
Nghe được mệnh lệnh này của Chương Tử Di, người đàn ông trung niên chỉ hơi do dự một chút.
Sau đó, ông ta rất nhanh liền gật đầu, đáp lại.
“Vâng, thưa tiểu thư!”
Sau đó, người này cũng vội vàng xoay người rời đi.
Mà Chương Tử Di lúc này không khỏi đưa mắt nhìn sang Trần Viễn, trên khuôn mặt lộ ra mấy phần áy náy.
“Thành thật xin lỗi anh, là chúng tôi lo không đủ chu toàn, để anh bị gián đoạn việc tu luyện.”
Nghe thế, Trần Viễn không khỏi lắc đầu mỉm cười.
“Không có việc gì, dù sao tôi cũng phải mượn nhờ thuyền của các cô mới có thể đến được nơi này, việc tu luyện cũng không ảnh hưởng nhiều lắm!”
Nói xong, Trần Viễn lại một lần nữa quay trở về trong phòng, cũng không nhắc đến chuyện vừa mới xảy ra ở phía trên boong tàu.
Bất quá, Trần Viễn càng không nhắc đến, trong lòng của Chương Tử Di càng thêm khó chịu.
Nhưng mà, lúc này cô cũng không có tâm tình để đi để ý đến những việc này.
Hiện tại, đoàn tày bị quái vật biển tập kích, cô chỉ có thể trở lại vị trí của mình, điều động nhận thủ đề phòng sự cố bất thường xảy ra.
Qua hơn nửa giờ chiến đấu kịch liệt, mặc dù nhóm người bên phía Chương Tử Di cũng không có đem con quái vật biển kia đánh chết.
Nhưng dựa vào vũ khí cũng như số lượng võ giả trên thuyền, rốt cuộc bọn họ cũng đem quái vật đánh vào trong biển.
Hơn nữa, trên tàu lúc này còn lưu lại một đầu xúc tu, dài đến mười mấy mét.
Với lại, đây cũng chỉ là một đoạn nhỏ ở trên người của con bạch tuộc khổng lồ mà thôi.
“Chậc chậc, xem chừng cô bạn gái nhờ này của cậu cũng ẩn giấu không ít thực lực.
Nếu không, chỉ bằng vào đám thủy thủ trên tàu, cũng không có nhanh như vậy liền đem Bát Túc Chương Ngư đánh lui.
Hơn nữa, còn lưu lại một đoạn xúc tu của nó.
Đây chính là đồ bổ nha, đối với võ giả cấp thấp mà nói, tuyệt đối chính là tiên dược.”
Vốn đang ngồi tĩnh tọa ở trên giường ngủ, lúc này Trần Viễn đột nhiên hai mắt mở ra, nhìn lấy hư ảnh thánh nữ đang nổi bồng bềnh ở phía trước mặt, âm thanh không ngừng văng văng cảm thán ở bên tai.
“Tiền bối, nếu như ngài không có việc gì làm, có thể cùng đám lão quái kia trò chuyện một chút, cũng không nên làm phiền ta có được không?”
Cũng không biết là tại sao, mấy ngày gần đây vị thánh nữ này rất hay thường xuyên xuất hiện ở trước mặt của Trần Viễn.
Nhất là, từ lúc đi đến vùng biến phía bắc, tiến vào khu di tích Cổ Chiến Trường, tâm tình của nàng có vẻ dường như trở nên vô cùng kích động.
“Hừ hừ, mấy lão già đó thì có gì vui để trò chuyện.
Với lại, ta đây không phải là nhàm chán, muốn đi ra ngoài hít thở một chút không khí trong lành hay sao? Chẳng lẽ, tên tiểu tử ngươi cũng đang muốn quản?!”
Nói đến chỗ này, hai mắt của nàng đột nhiên trở nên sắc lạnh, nhìn về phía Trần Viễn chằm chằm.
Tức thì, Trần Viễn có loại cảm giác toàn bộ cơ thể như đang rơi vào hầm bằng, không khỏi vội vàng lắc người, rùng mình một cái.
“Tiền bối, ngài chớ nói đùa, ta làm sao lại dám quản đến ngài.
Chỉ là, mấy ngày gần đây ta đang bận rộn tu luyện công pháp, ngài cũng không nên đánh gãy việc tu luyện của ta có đúng không?”
Nhìn thấy phản ứng của Trần Viễn như thế, trong miệng của thánh nữ không khỏi phát ra vài tiếng hừ lạnh.
Bất quá, trong lòng của nàng kỳ thật đang rất đắc ý.
Bình thường, quả thật nàng nhìn Trần Viễn có chút không vừa mắt.
Hiện tại, thấy đối phương tỏ ra sợ hãi trước “thần uy” của mình như vậy, nàng làm sao lại không hài lòng kia chứ?
“Xem như là tên tiểu tử nhà ngươi biết điều.
Bất quá, trên vùng biển này thật sự có chút quỷ dị.
Nơi này vậy mà còn có Bát Túc Chương Ngư xuất hiện.
Hơn nữa, từ phía sâu dưới đáy biển, ta còn có thể cảm nhận được một vài cỗ khí tức vô cùng mạnh mẽ.
Ta chỉ sợ rằng, con tàu này còn chưa kịp đến di tích, thì nó đã bị trực tiếp đánh chìm!”
Vừa nghe được lời này của nàng nói ra, thần sắc của Trần Viễn lập tức biến đến cực kỳ nghiêm nghị.
Nhưng mà, còn không đợi cho Trần Viễn kịp lên tiếng hỏi thăm.
Lúc này, phía bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng nổ mạnh.
Đồng thời, còn tàu bắt đầu trở nên lắc lư kịch liệt lên.
Ầm!
Ầm!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...