“Đúng rồi, tôi nghe nói anh ít hôm nữa sẽ đi làm nhiệm vụ.
Không biết, lần này tôi có thể đi cùng với anh được không?”
Sau khi cả hai đi vào trong nhà ngồi được một lúc, lúc này Lưu Mẫn Nghi đột nhiên sực nhớ ra chuyện này, nhìn về phía Trần Viễn để hỏi thăm.
Nghe vậy, Trần Viễn không khỏi gật đầu mỉm cười: “Cô không hỏi, thì tôi cũng đang dự định đem chuyện này nói với cô.
Chỉ có điều, hiện tại thực lực của cô vẫn còn quá thấp.
Cần phải tu luyện thêm một đoạn thời gian nữa, đến lúc đó tôi sẽ dẫn cô đi theo làm nhiệm vụ.”
Nghe Trần Viễn nói ra những lời này, trong lòng của Lưu Mẫn Nghi thoáng chốc có chút thất vọng.
Nhưng ngay sau đó, Trần Viễn từ trong ngực áo lấy ra một cái bình sứ nhỏ.
Sau đó, anh đem nó đưa tới trước mặt của Lưu Mẫn Nghi.
“Nói như thế nào cô hiện tại cũng là học trò của tôi.
Làm sư phụ, không có chút lễ vật dành tặng cho đệ tử tôi cũng cảm thấy hổ thẹn.
Vừa vặn, hiện tại trên người của tôi còn có một chút đồ tốt.
Cô hãy đem cái bình sứ này cầm lấy đi, mỗi ngày chỉ cần dùng một giọt.
Sau khi uống xong, cô cần phải ngồi xếp bằng để điều tức, giống như những gì mà trước đây tôi đã chỉ dẫn cho cô.
Thứ này đối với việc tăng thực lực lên của cô rất có ít.
Hơn nữa, đây là linh thủy, dùng nhiều cũng không có tác dụng phụ đối với cơ thể.
Tất nhiên, ngoại vật thì cũng chỉ là ngoại vật mà thôi.
Hiện tại, tôi đã nói với đội trưởng Vương Lâm.
Thế nên, sau này nếu như cô cần sân bãi để huấn luyện, có thể trực tiếp liên hệ với ông ấy.
Ông ấy sẽ chuẩn bị cho cô một chỗ luyện tập thích hợp!”
Nhìn thấy Trần Viễn vậy mà đưa cho mình một phần quà tặng.
Hơn nữa, nghe cách nói này của anh, đồ vật ở trong bình sứ này cũng có lai lịch không nhỏ.
Nhất thời, trong lòng của Lưu Mẫn Nghi không khỏi mang theo mấy phần hiếu kỳ, vội vàng đem nắp mình mở ra.
Ngay sau đó, một luồng linh khí vô cùng tinh thuần, xông thẳng vào mũi để cho Lưu Mẫn Nghi có chút nhịn không được, thoải mái rên nhẹ một tiếng.
Chỉ có điều, động tác này của cô làm ở trước mặt của Trần Viễn, luôn có một loại cảm giác hết sức quái dị.
Nhất thời, trên khuôn mặt của Lưu Mẫn Nghi không khỏi đỏ bừng lên.
Ngay sau đó, cô không khỏi tức giận trừng mắt, nhìn về phía Trần Viễn trách mắng.
“Anh nhìn cái gì? Tôi không cho phép anh được nhìn!”
Những lời này tất nhiên là Lưu Mẫn Nghi cố ý nói với Trần Viễn, để giải vây sự xấu hổ của mình.
Chỉ có điều, Trần Viễn lại làm bộ như không để ý, ngược lại có chút tò mò nói ra.
“Thứ này trước đây tôi cũng đã dùng qua rồi, cũng không có kích động như vậy đâu? Cô kích động như vậy làm gì? Ừm, phải rồi, tôi quên nhắc cô một việc.
Trước khi dùng thứ này, cô nên cởi sạch quần áo, như thế sẽ tốt hơn!”
Lời này kỳ thật là Trần Viễn muốn nhắc nhở Lưu Mẫn Nghi, dù sao lúc trước đem cho đám binh sĩ ở trong doanh trại sử dụng, cả đám đều bốc lên một trận hôi thôi, quần áo đều bị bám vào một lớp đen sì, thật sự là rất khó ngửi.
Thế nên, anh mới cố tình nhắc nhở cho Lưu Mẫn Nghi, cũng không thể để cho cô sau khi dùng xong đem quần áo làm bẩn, sau đó lại trách cứ anh đúng không?
Chỉ là, lời này nghe vào trong tai của Lưu Mẫn Nghi giống như mang theo một tầng ý nghĩa nào khác, cô không khỏi tức giận trừng mắt nhìn lầy Trần Viễn.
Sau đó, bộ dáng dường như có chút tức giận, cầm lấy bình sứ nói ra.
“Hừ, tôi không để ý đến anh nữa!”
Ngay sau đó, Lưu Mẫn Nghi tự mình chạy thẳng lên trên phòng, đem cửa phòng đóng sầm lại.
Nhất thời, Trần Viễn có chút sững người ra, cũng không biết là mình vừa rồi đã nói sai điều gì.
Tức thì, trong lòng của anh không khỏi buồn bực, đưa tay sờ sờ lấy cái mũi vài cái.
Sau đó, anh cũng không có hiểu thấu vì sao Lưu Mẫn Nghi lại tỏ ý tức giận như vậy.
Chính vì thế, anh chỉ có thể lắc đầu, ngó nghiêng nhìn sang phòng khách một chút.
Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt của anh lại có chút dại ra, ánh mắt không ngừng mở lớn, trừng trừng nhìn về phía bức ảnh gia đình được treo trên tường của nhà Lưu Mẫn Nghi.
“Đây là?!”
Trong lòng Trần Viễn lúc này giống như có một cỗ sóng to gió lớn không ngừng cuồn cuộn nổi lên.
Anh thật sự không có nghĩ đến, trong nhà của Lưu Mẫn Nghi lại treo bức ảnh của ông nội anh khi còn trẻ.
Hơn nữa, bên cạnh còn có ảnh của cha anh, chỉ có điều khi đó ông ấy chỉ mới mười một, mười hai tuổi.
Nếu như không phải trong nhà cũng có một bức ảnh tượng tự, lúc này Trần Viễn thật sự cũng không có nhận ra đứa bé trai ở trong bức hình kia lại chính là cha anh.
Điều này, nhất thời để cho Trần Viễn có loại cảm giác hết sức quái dị.
Vì sao, trong nhà của Lưu Mẫn Nghi lại có treo hình ảnh của ông nội và cha anh?
Thế nhưng, cũng không để cho Trần Viễn có được thời gian suy nghĩ bao lâu.
Lúc này, một âm thanh ở phía sau lưng của anh đột nhiên truyền đến.
“Cậu là ai? Con bé Mẫn Nghi đâu rồi?!”
Nghe được tiếng nói chuyện này, Trần Viễn không khỏi giật mình, vội vàng xoay người nhìn lại.
Khi thấy đứng ở phía sau lưng của mình là một người đàn ông trung niên khoảng chừng hơn năm mươi lăm, năm mươi sáu tuổi, dáng người có phần quắc thước, ánh mắt mang theo mấy phần uy nghiêm, sắc bén.
Nhất thời, Trần Viễn không khỏi lúng túng, hướng về phía người đàn ông ở trước mặt, hơi cúi thấp người xuống, nói ra.
“Dạ, thưa bác! Con là bạn của Mẫn Nghi, con tên Trần Viễn!”
“Ừm?!”
Nghe được tên của Trần Viễn, hai mắt của ông Hoàn không khỏi nheo lại.
Đồng thời, trên cơ thể bắn phát một luồng khí thế, liên tực quét qua quét lại trên người của Trần Viễn mấy lần.
“Thì ra cậu là Trần Viễn, người mà con bé Mẫn Nghi nhà tôi vẫn luôn thường xuyên nhắc đến.
Thật không nghĩ đến, cậu so với miêu tả của nó còn phải dễ nhìn hơn rất nhiều!”
Chỉ qua một lúc, ông Hoàn liền thu hồi lại khí thế ở trên người mình.
Đồng thời, trên khuôn mặt nghiêm nghị của ông lộ ra một nụ cười ôn hòa, hướng về phía Trần Viễn liên tục gật đầu tán thưởng.
Nghe thế, Trần Viễn không khỏi xấu hổ gãi gãi đầu.
Kỳ thật, vừa rồi đột nhiên cảm nhận được khí thế ở trên người của ông Hoàn, trong lòng của Trần Viễn có chút chấn kinh.
Anh cũng không có nghĩ đến, cha của Lưu Mẫn Nghi cũng là một người tu luyện.
Hơn nữa, thực lực của ông ta cũng không hề thấp.
Mặc dù đối với Trần Viễn mà nói, ông Hoàn thật sự không có một chút uy hiếp nào.
Thế nhưng, nói như thế nào ông ta cũng là một vị võ đạo tông sư.
Chỉ là, ông ta vì sao chưa từng dạy qua võ thuật cho con gái mình? Hơn nữa, dường như Lưu Mẫn Nghi cũng không hề biết cha mình là một người luyện võ?
Nhất thời, trong đầu của Trần Viễn không khỏi hiện lên rất nhiều câu hỏi nghi hoặc.
Nhưng lúc này, Lưu Mẫn Nghi đã từ trên lầu đi xuống.
Hơn nữa, bộ dáng của cô dường như có chút bất mãn, nhìn về phía cha mình nói ra.
“Bố, bố lại nói bậy bạ gì đó? Con đã bao giờ nhắc qua tên của anh ta? Hơn nữa, hôm nay chẳng phải bố nói muốn sang nhà bác Tôn để chơi hay sao? Thế nào bây giờ bố lại về sớm như vậy?”
Lúc này, Lưu Mẫn Nghi đang từ trên lầu đi xuống.
Chỉ có điều, Trần Viễn đột nhiên phát hiện ra, bộ quần áo vừa rồi ở trên người cô không biết bị thay ra từ bao giờ.
Hơn nữa, nhìn thần sắc của Lưu Mẫn Nghi lúc này, Trần Viễn cũng đại khái có thể suy đoán ra được.
Thì ra, vừa rồi cô nàng này lén lút chạy vào trong phòng ngủ của mình thử thuốc.
Chỉ có điều, còn không đợi Trần Viễn lên tiếng đáp lại, ông Hoàn đã có chút nhịn không được, vội vàng che miệng lên ho khan một trận.
“Khục khục…”
“Bố, bố lại bị ho nữa à?!”
Nhìn thấy ông Hoàn ho khan liên tục, sắc mặt của Lưu Mẫn Nghi lúc này cũng hoàn toàn biến đổi, không còn bộ dáng chất vấn như vừa rồi nữa.
Ngược lại, trên khuôn mặt của cô hiện ra mấy phần lo lắng, vội vàng tự trên lầu chạy nhanh xuống, đi ra phía sau lưng vỗ vỗ lưng cho ông Hoàn.
“Khụ… bố… bố không có việc gì.
Chắc tại mấy ngày gần đây thời tiết có chút thay đổi, bệnh cũ của bố lại lần nữa tái phát.”
Mặc dù ngoài miệng thì nói như vậy, nhưng rõ ràng bộ dáng của ông Hoàn lúc này thật sự không được tốt lắm.
Thấy thế, Trần Viễn không khỏi thấp giọng lên tiếng.
“Bác, hay là bác để con đưa bác đến bệnh viện kiểm tra một chút? Gần đây có một bệnh viện quân y, ở trong đó con có quen biết không ít người.”
“Đúng đấy bố, hay là để con với anh Viễn đưa bố đến bệnh viện được không?”
Nhìn thấy bộ dáng của bố mình như vậy, thật sự trong lòng của Lưu Mẫn Nghi cũng rất lo lắng.
Thế nhưng, lúc này ông Hoàn đã đưa tay lên ngăn lại.
Đồng thời, trên khuôn mặt treo lấy nụ cười khổ sở.
“Không cần, bố tự biết bệnh của mình, y học hiện thời cũng không có phương pháp nào chữa trị được đâu.
Hơn nữa, đây chỉ là một chút di chứng còn sót lại trong lúc bố còn trẻ mà thôi, hai đứa không cần phải lo lắng.”
Nói xong lời này, ánh mắt của ông Hoàn có phần chăm chú, nhìn về phía con gái và Trần Viễn, nói ra.
“Được rồi, hai đứa ở đây ngồi chơi nói chuyện đi, bố có chút việc cần phải đi trở về phòng một chút.”
Nói xong, ông Hoàn liền chậm rãi đi trở về phòng của mình.
Mà lúc này, ánh mắt của Trần Viễn nhìn theo bóng lưng của ông Hoàn mang theo mấy phần quái dị.
“Anh Viễn! Anh Viễn! Anh có nghe tôi nói hay không?”
Lúc này, âm thanh của Lưu Mẫn Nghi đột nhiên vang lên, đem suy nghĩ vừa mới hình thành ở trong đầu của Trần Viễn cắt đứt.
Nhất thời, anh không khỏi đưa mắt nhìn sang, trên khuôn mặt mang theo mấy phần cười gượng.
“Xin lỗi, vừa rồi đột nhiên tôi chợt nhận ra mình cũng có việc.
Hôm nay chúng ta nói chuyện đến đây thôi, khi nào có việc tôi sẽ liên hệ với cô sau.”
Nói xong lời này, Trần Viễn cũng tự mình rời đi.
Mà lúc này, ánh mắt của Lưu Mẫn Nghi không khỏi nghi ngờ, hết nhìn về phía Trần Viễn, lại nhìn về phía cửa phòng của cha mình.
“Quái lạ, người người này hôm nay bị làm sao vậy? Tự dưng kiếm chuyện rồi bỏ đi?”
Trong lòng cũng không có cách nào giải thích được nghi hoặc ở trong lòng, Lưu Mẫn Nghi chỉ có thể lắc lắc đầu, đem những suy nghĩ phức tạp ở trong đầu của mình bỏ đi.
Mà lúc này, Trần Viễn sau khi rời khỏi nhà của Lưu Mẫn Nghi.
Anh đột nhiên dừng lại một chút, ánh mắt có phần kinh ngạc nhìn về phía người phụ nữ đang đứng ở phía đối diện của mình.
“Cậu đi theo tôi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...