Trong đầu mặc định tưởng tượng ra rất nhiều thứ, nhưng Lưu Mẫn Nghi lại không thể nghĩ đến cha cô lại trả lời cô một câu như vậy.
“Mẹ… mẹ về từ khi nào?”
Trong giọng nói mang theo mấy phần run rẩy, ánh mắt của Lưu Mẫn Nghi đảo qua tìm khắp bốn phía xung quanh, nhưng mẹ cô không hề xuất hiện.
Ngược lại, ông Hoàn lại không khỏi thở hắt ra một hơi, trong âm thanh mang theo mấy phần bất đắc dĩ.
“Bà ấy không có trở về, chỉ là có người thấy được bà ấy xuất hiện ở trong thủ đô mà thôi.”
Lúc này, nghe được đáp án của cha mình, vẻ mặt của Lưu Mẫn Nghi thoáng chốc trở nên uể oải.
Ngay sau đó, cô mới không nhịn được nhìn về phía cha mình.
“Bố, lúc trước vì sao mẹ con lại mất tích? Hơn nữa, vì sao khi đó bố không đi tìm mẹ con, còn nói rằng bà ấy đã chết rồi?”
Nghe con gái liên tục đặt ra câu hỏi, ông Hoàn thoáng trầm tư một chút.
Sau đó, giọng ông mang theo mấy phần đắng chát.
“Khi đó, không phải là bố không muốn tìm bà ấy.
Mà bà ấy mất tích thật sự quá mức ly kỳ.
Hơn nữa, trước khi rời đi bà ấy còn lưu lại một bức di thư.
Chính vì bức di thư này nên bố hiểu lầm rằng bà ấy đã bị người ta hại chết.”
Vừa nói, ông Hoàn vừa lấy từ trong ngực áo ra một bức di thư được viết tạm bằng một trang giấy trắng, lúc này đã bị thời gian làm cho hoen ố, hơi có mấy phần cũ kỹ.
Nhìn thấy bức di thư này, Lưu Mẫn Nghi có chút dại ra.
Cô thật sự không nghĩ đến, ngay cả di thư mà mẹ cô cũng đã để lại.
Chỉ là, vì sao nhiều năm như vậy bố cô lại chưa từng đem bức di thư này đưa cho cô xem qua một lần?
“Có phải, con đang tự hỏi vì sao bố lại không đưa cho con bức thư này của mẹ con sớm hơn hay không?”
Dường như thấy được suy nghĩ ở trong lòng của con gái, ông Hoàn lúc này mới chậm rãi nói ra.
Nghe được lời này, Lưu Mẫn Nghi không khỏi kinh ngạc, nhìn về phía bố mình.
“Bởi vì, nội dung trên bức di thư này cũng rất kỳ lạ, không khác gì so với vụ mất tích ly kỳ của mẹ con năm đó!”
Nói xong lời này, ông Hoàn lại đột nhiên đem bức di thư của vợ mình đưa tới trước mặt của con gái.
Lưu Mẫn Nghi chỉ hơi thoáng do dự một chút, sau đó cô liền cầm lấy bức di thư của mẹ đưa lên đọc.
Nhưng mà, vừa nhìn thấy mấy chữ màu đỏ được viết trên bức thư, thần sắc của Lưu Mẫn Nghi không khỏi biến đến cực kỳ khó coi.
“Bố, trên này viết cái gì?”
Thật sự, cầm bức di thư lên đọc một hồi, Lưu Mẫn Nghi hoàn toàn không hiểu nội dung trên thư lưu lại có ý nghĩ như thế nào.
Bởi vì, toàn bộ nội dung trên thư rất ngắn gọn, chỉ lưu lại có mấy chữ nhỏ.
“Nhiệm vụ… nguy hiểm… tạm biệt…”
Nhìn thấy những chữ viết này, cho dù bằng vào tài trí của Lưu Mẫn Nghi, cô cũng rất khó để xác định được mẹ cô muốn nhắn nhủ lại với mọi người điều gì.
Ngoài việc, chuyện mẹ cô mất tích năm đó nhất định là có liên quan đến nhiệm vụ bí mật mà bà ấy đã nhận trước khi rời đi.
Thế nhưng, việc này ngoại trừ mẹ của cô, thì chính cha cô cũng không thể nào xác định được.
Hơn nữa, người giao nhiệm vụ cho mẹ cô năm đó, cho đến lúc này cũng không ai biết.
Hiện tại, toàn bộ sự việc liên quan đến sự kiện mất tích của mẹ cô dường như đã trở thành một bức màn che vô cùng bí ẩn.
Hiện tại, ngoại trừ tìm thấy mẹ cô để xác định được kiện năm xưa, thì cô cũng không có cách nào khác để xác định được chuyện này.
Thấy con gái sau khi đọc xong bức thư, bộ dáng hơi có phần dại ra.
Lúc này, ông Hoàn mới đứng dậy, tự mình rót cho mình một chén nước trà.
Sau đó, ông mới chậm rãi, nhìn về phía con gái của mình.
“Con có biết, mẹ con năm xưa có biệt danh là gì không?”
Đột nhiên, nghe cha mình hỏi một câu như vậy, cả người Lưu Mẫn Nghi đều không khỏi dại ra.
Mà lúc này, ông Hoàn giống như cũng không quá để ý đến suy nghĩ của con gái.
Ngược lại, ông hơi có vẻ trầm tư, như nhớ về một thời kỳ ức nào đó.
“Bà ấy, năm đó ở trong đơn vị được mọi người gọi với biệt danh là Phượng Hoàng.
Bởi vì, trong truyền thuyết phượng hoàng có thể niết bàn, dục hỏa trọng sinh.
Mà mẹ con, bà ấy có thể từ trong hiểm nguy, lần nữa sống sót trở về.
Đã nhiều năm như vậy, bà ấy vẫn luôn luôn là một người mạnh mẽ, sẵn sàng chiến đấu ở trên tuyến đầu.
Năm đó, cũng vì bà ấy, mà cha đã may mắn thoát chết không ít lần.
Chỉ là, bà ấy mỗi lần chiến đấu đều sẽ lưu lại không ít vết thương trên người.
Đối với bà ấy mà nói, việc chiến đấu, tiêu diệt những tên tội phạm nguy hiểm, chính là lý tưởng cũng như sứ mệnh của mình.
Cho dù là nhiệm vụ có nguy hiểm, gian khổ như thế nào đi nữa thì bà ấy cũng tuyệt đối không chịu lùi bước.”
Nghe được ông Hoàn miêu tả về hình tượng người mẹ ở trong lòng, Lưu Mẫn Nghi không khỏi xúc động, đứng yên lặng lắng nghe một hồi rất lâu.
Mãi qua một lúc sau, cô mới lần nữa nhìn về phía cha mình.
“Bố, vậy mẹ vì sao lại không trở về?”
Lần này, ông Hoàn cũng không có cách nào trả lời câu hỏi của con gái mình.
Ông chỉ có thể uống thêm mấy ngụm nước trà, sau đó từ từ đáp.
“Có lẽ, bà ấy gặp phải rắc rối gì đó, không muốn cho hai cha con chúng ta liên lụy vào.”
Nghe được lời này, cả hai nắm tay của Lưu Mẫn Nghi đều trở nên nắm chặt.
Đồng thời, trong ánh mắt của cô mang theo mấy phần kiên định.
“Bố, con nhất định sẽ để mẹ trở về nhà một cách an toàn!”
Lúc nói ra những lời này, khí thế trên người của Lưu Mẫn Nghi bỗng dưng tăng mạnh.
Sau đó, trong cơ thể của cô vốn dĩ đang rất bình tĩnh, lúc này cũng trở nên sôi trào, như thể có thứ đồ vật gì đó sắp đột phá, phóng xuất ra ngoài.
Thế nhưng, chính bản thân cô cũng không biết được việc này.
Sau khi cùng cha tán gẫu thêm vào câu, Lưu Mẫn Nghi liền đi vào phòng ngủ của mình.
Mà lúc này, trong phòng ngủ của khách sạn, Trần Viễn đang ngồi xếp bằng ở trên giường, hai mắt nhắm chặt.
Trên cơ thể của anh, một cỗ lực lượng thần bí bỗng dưng tán phát ra bên ngoài, khiến cho đồ đạc ở trong phòng bị một cỗ lực lượng vô hình làm cho chấn vỡ, ngay cả mặt gương của tủ đựng đồ lúc này cũng hóa thành bột mịn, lưu lại vài hạt thủy tinh lóng lánh ở trên mặt đất.
“Ừm?!”
Qua một lúc, Trần Viễn mới chậm rãi đem hai mắt mở ra.
Thế nhưng, sau khi phát hiện đồ vật trong phòng bỗng dưng trở nên trống rỗng không ít, vẻ mặt của anh thoáng chốc có một sự kinh ngạc không nhỏ.
Nhưng sau khi phát hiện vài khối mảnh vỡ, cũng như là mấy hạt bụi thủy tinh lưu lại ở trên mặt đất, anh lúc này mới không khỏi cười khổ một trận.
“Không biết, mấy thứ đồ này đáng giá nhiêu tiền?”
Trong lòng âm thầm tính toán, Trần Viễn cũng không biết sáng sớm ngày mai khi nhân viên dọn phòng đến đây dọn dẹp, khách sạn sẽ bắt anh đền bù bao nhiêu tiền bồi thường.
Dù sao, đồ vật ở trong phòng là do trong lúc tu luyện anh vô tình làm cho vỡ nát.
Thế nên, Trần Viễn cũng không có ý định chối cãi hay trốn tránh trách nhiệm.
Chỉ là, nét mặt của Trần Viễn lúc này lại chẳng cảm thấy buồn bưc chút nào, ngược lại còn có mấy phần vui mừng.
Bởi vì, vừa rồi trong lúc tu luyện anh vậy mà đột nhiên phát hiện ra, hai khối ngọc bội lúc trước anh hấp thu được, lúc này đã dung hợp vào chung một chỗ.
Hơn nữa, dường như sau khi cả hai kết hợp lại với nhau, sức mạnh mà nó cung cấp cho anh càng thêm mạnh mẽ.
Nhất là, lúc đang thu nạp linh khí ở xung quanh, Trần Viễn luôn có một loại cảm giác giống như cơ thể của anh hoàn toàn dung hợp vào trong thiên địa.
Cho dù anh không có cố gắng đi hấp thu, thì linh khí cũng tự nhiên xâm nhập vào trong cơ thể, sau đó tự mình tuần hoàn thành một vòng.
Cuối cùng, những linh khí này trải qua một hồi được tinh luyện, thì bắt đầu tụ tập về phía đan điền của anh.
Hơn nữa, vùng đan điền trước đây của Trần Viễn giống như chỉ là một cái vũng nước rất nhỏ.
Lúc này, nó bỗng dưng trở nên to lớn, hóa thành một mảnh biển hồ rộng lớn.
Nếu như Trần Viễn có thể đem toàn bộ biển hồ này lấp đầy, thì anh nhất định có thể dễ dàng đột phá, trở thành cao thủ cấp bậc đại tông sư.
Thậm chí, chỉ cần anh không ngừng tu luyện, cơ hội để trở thành nhân vật chỉ có trong truyền thuyết, Địa Tiên cũng không phải là vấn đề.
Tất nhiên, đây chỉ là một hồi tưởng tượng của Trần Viễn mà thôi.
Trên thực tế, nếu như muốn để cho toàn bộ biển hồ ở trong đan điền của mình lấp đầy.
Trần Viễn cần phải liên tục thổ nạp, hấp thu linh khí trong vòng mười năm trở lên mới được.
Nếu không, cả đợi này sợ rằng Trần Viễn cũng không có cách nào đem linh khí ở trong đan điền bổ sung một cách đầy đủ.
“Ring… ring…”
Ngay lúc Trần Viễn dự định thu hồi lại việc tu luyện, tự mình đi ra ngoài kiểm tra một chút thực lực của bản thân.
Thì đúng vào lúc này, tin nhắn ở trong điện thoại của anh đột nhiên vang lên.
Ngay sau đó, anh nhìn thấy được một đoạn tin nhắn gửi đến cho mình, bên trong nội dung cũng rất đơn giản.
“Trưa nay, vào lúc 11 giờ, tại khách sạn Hoàng Gia.”
Nhìn thấy đoạn tin nhắn này, vẻ mặt của Trần Viễn hơi thoáng kinh ngạc một chút.
Nhưng xem kỹ số điện thoại của người gửi đến, anh không khỏi có chút chần chờ.
Bởi vì, người gửi tin nhắn cho anh cũng không phải là ai khác, mà chính là cháu gái của ông cụ Đinh, Đinh Tử Hương..
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...