Thiếu niên ôm chặt chân cô, ngọt ngào chua xót đan xen trong lòng.
“Được, em chăm sóc chị cả đời.
”
Đèn đường sáng rực, hai bên đường thoang thoảng hương dành dành thơm ngát.
Anh nhìn những đóa hoa trắng tinh nở chi chít trên cành cây xanh, nhớ tới lần đầu tiên gặp mặt, cô cũng mặc một chiếc đầm màu trắng đứng phía sau Hạ Vân Chân và mỉm cười thật tươi với anh.
Cô cười đến mức đôi mắt cong cong như hai vầng trăng khuyết, dáng vẻ hoạt bát lạc quan như được nuôi nấng trong môi trường không có ưu sầu.
Nếu anh không nghe thấy cô khóc thầm trong cầu thang thoát hiểm bên cạnh thang máy, có lẽ cũng cho rằng cô gái muốn trở thành chị của mình sẽ luôn sống tích cực kiên cường, không bị tổn thương.
Ngày Tết Đoan Ngọ thứ ba, trường dạy lái xe của Ngôn Kha đã hoạt động trở lại sau kỳ nghỉ.
Chưa đến 7 giờ sáng anh đã ra ngoài tập lái, còn để lại tờ giấy cho Hạ Chi, nói cô gặp bất cứ chuyện gì thì có thể tìm anh, cho dù là vào những lúc buồn chán.
Hạ Chi cất tờ giấy, nếu để bố mẹ nhìn thấy sẽ nghi ngờ rốt cuộc là hai chị em họ ai chăm sóc ai nữa.
Chạng vạng, bố mẹ đã về tới nhà cùng với thịt khô tự chế, khô bò hong gió và một đống đồ ăn vặt đặc sản mua ở trong núi.
Hạ Vân Chân lấy chiếc túi mua sắm siêu thị cỡ đại, bỏ hai miếng thịt khô và một bịch khô bò lớn vào để Hạ Chi mang về ăn chung với bạn cùng phòng.
Hạ Vân Chân cất đồ vào túi giúp cô, Hạ Chi ngồi trên bàn ăn kể những chuyện thú vị ở công ty, cô luôn nói đến chuyện tốt, không kể chuyện xấu.
Cô kể được một nửa thì Hạ Vân Chân chợt ngẩng đầu nhìn cô.
“Con gái à, ở công ty con có đồng nghiệp nam nào tạm ổn hay không?”
Hạ Chi đứng hình hai giây, đây không phải lần đầu tiên Hạ Vân Chân hỏi cô chuyện này, Hạ Chi bối rối từ chối: “Tình yêu công sở không ổn đâu…”
“Vậy con không sốt ruột cũng không được đâu.
”
Trong chuyến đi chơi này, chỉ có hai chuyện được bạn bè nhắc tới nhiều nhất.
Một là con gái có bạn trai chưa, hai là con trai thi Đại học thế nào.
Thành tích của Ngôn Kha thì trước giờ không phải lo, nhưng nói đến chuyện tình cảm của Hạ Chi, người làm mẹ như bà thực sự có chút sốt ruột.
Không có lý do nào khác, Hạ Vân Chân luôn lo lắng con gái không tin hôn nhân và tình yêu bởi vì cô đã sống trong gia đình đơn thân từ nhỏ, thế thì bà thật sự không biết làm thế nào mới phải đây.
“Được rồi, con sốt ruột, tuần sau con sẽ bắt đầu tìm con rể cho mẹ nhé.
”
Hạ Chi mỉm cười dịu dàng, lộ ra lúm đồng tiền nhàn nhạt.
“Mẹ cứ chờ xem, ờm, cuối năm.
Không đúng, Tết sang năm con chắc chắn sẽ dẫn người trở về.
”
Quả nhiên vào thứ 6 tuần sau, Hạ Chi gọi điện nói cuối tuần không về nhà.
Ở công ty của bạn thuê phòng chung có một anh chàng khá được, anh ta tên Hàn Tiêu, là nhà thiết kế, lớn hơn Hạ Chi ba tuổi.
Anh ta có vẻ ngoài lịch lãm, chưa từng yêu đương, có hơi ngại ngùng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...